Thần kinh trên cơ thể của Lục Kiến Nghi đều trở nên căng thẳng, “Buông ra, Hoa Hiền Phương, mau buông ra!” Thanh âm của anh cũng run lên cực độ, nắm lấy cổ tay của cô, tách từng ngón tay của cô ra.Nhưng cô dường như không hiểu ý anh, bàn tay ngày càng nắm chặt hơn, như thể cô đã tê liệt, không cảm nhận thấy sự đau đớn nữa.Từng giọt máu nhỏ dài trên thảm.Những đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp của cô trở nên sắc sảo, đôi mắt của cô nhìn chằm chằm vào anh, chứa đựng sự căm ghét, sự oán hận và cảm giác tuyệt vọng đến tận cùng.Cô biết rõ trong thế giới của những con người giàu có này, rất nhiều người cũng phải chịu đựng như vậy, họ nín nhịn coi như không nhìn thấy, mặc cho những người đàn ông đó vui vẻ ở bên ngoài, âm thầm đợi đến ngày họ sẽ hồi tâm chuyển ý mà quay về.Nhưng cô không thể làm được, cô thà ở một mình cả đời còn hơn phải chung sống với một người đàn ông mà không thuộc về một mình cô.Lục Kiến Nghi cảm thấy đau khổ vô cùng, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch như tờ giấy, không có một tia máu, như thể anh mới là người bị thương và người bị đau.“Hoa Hiền Phương, buông ra, tôi muốn cô buông ra, cô có nghe thấy không!” Anh trầm giọng lạnh lùng nói, từng tia máu hằn lên trên trán anh.Hoa Hiền Phương bật cười, hạ vai xuống, nước mắt rơi kèm theo tiếng cười, có lẽ nỗi đau ấy không phải xuất phát từ vết thương trên tay cô, nó không phải là chỗ khiến cô đau đớn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-yeu-doc-tai-co-vo-nho-co-chut-tam-co/2461296/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.