Mấy ngày nay Hoa Hiền Phương đang chuẩn bị cho buổi ra mắt sản phẩm mới, Tần Nhân Thiên gọi điện thoại đến và rủ cô về nhà uống trà chiều.
Từ khi biết Tần Nhân Thiên đã khôi phục trí nhớ, cô liền có chút kiêng dè và ngày càng ít tiếp xúc với Tần Nhân Thiên.
Cô hỏi Hứa Nhã Phượng về khả năng có sự tương phản rõ rệt giữa tính cách của một người trước và sau khi bị mất trí nhớ.
Tần Nhân Thiên tựa vào sofa, khóe môi nhếch lên nợ nụ cười xấu xa: “Em gái à, chúc mừng em đã thành công trong việc hạ bệ mẹ chồng em, trở thành người đứng đầu của nhà họ Lục.
”Hoa Hiền Phương nhún vai: “Anh à, em không có làm gì cả, tất cả đều nhờ vào Lục Kiều Sam giúp đỡ, hơn nữa em không có hứng thú với vị trí người đứng đầu này, có thể cùng mẹ chồng sống hòa thuận với nhau đó mới chính là mong muốn lớn nhất của em.
”“Em gái à, em thật tốt bụng.
” Tần Nhân Thiên thở dài.
Hoa Hiền Phương vuốt trán giả bộ đau đầu: “Thật ra có một chuyện em chưa nói với ai, trước đây em từng bị chấn thương sọ não mất trí nhớ, không nhớ được nhiều chuyện lắm.
Cũng may mỗi ngày Lục Kiến Nghi đều giúp em khôi phục trí nhớ, khiến em nhớ ra rất nhiều chuyện, còn những ân oán vướng mắc trước đây với mẹ chồng, tất cả đều biến mất theo trí nhớ của em.
Em không quan tâm quá khứ nhưng chị em vẫn vì chuyện của anh mà canh cánh trong lòng, nói em cấu kết với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-yeu-doc-tai-co-vo-nho-co-chut-tam-co/2461435/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.