Ngày hôm sau, nhóm Hoa Hiền Phương đến căn biệt thự bên bờ biển.
Tư Mã Ngọc Thanh rất hào hứng, cậu bé luôn thích chơi với chị gái xinh đẹp Hoa Hiền Phương vì cô chưa bao giờ chê cậu ngốc nghếch, béo ú, mà luôn cổ vũ, khen ngợi cậu.
“Chị gái xinh đẹp, em bảo này, em chuyển đến trường mới rồi.
Ở đó tốt lắm, tốt hơn cả trường học Ivy League luôn ý.”
Hoa Hiền Phương xoa đầu cậu bé: “Giỏi quá, sau này Ngọc Thanh phải cố gắng học hành, hãy phát huy hết thế mạnh của bản thân để ai cũng phải trầm trồ thán phục nhé!”
Lục Kiến Nghi bĩu môi: “Nó chỉ háu ăn thôi, chẳng có thế mạnh gì đâu.”
Tư Mã Ngọc Thanh nhìn anh, nhăn mũi bực tức: “Anh thật đáng ghét.
Em ghét anh nhất luôn.”
Hoa Hiền Phương lấy cây kem đưa cho Ngọc Thanh: “Sở trường của Ngọc Thanh là ăn, nhưng không phải háu ăn đâu.
Vị giác của thằng bé rất nhạy bén, chỉ cần nếm qua đã phân biệt được từng thành phần, nguyên liệu trong món ăn ấy, sau này lớn lên có thể trở thành một nhà phê bình ẩm thực đấy.” Cô vô tình phát hiện ra điều này trong lần đi chơi ở sở thú.
Tư Mã Ngọc Thanh đắc ý nhướn nhướn lông mày, bóc cây kem ra cắn một miếng rồi nói: “Đây là que kem có 3 vị: vani – việt quất – hạt dẻ, còn có cả hạt óc chó được nghiền nhỏ nữa.
Em nhắm mắt cũng có thể cảm nhận được.”
Hoa Hiền Phương giơ ngón tay cái biểu dương: “Mọi người nhìn xem, Ngọc Thanh rất giỏi đúng không?”
Lục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-yeu-doc-tai-co-vo-nho-co-chut-tam-co/2461610/chuong-449.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.