Lục Vinh Hàn nhìn thấy cô đi đến, khẽ mỉm cười: “Kiến Nghi đâu, còn chưa dậy sao?”
Cô gật đầu, ngồi về hướng đối diện: “Hôm qua anh ấy ngủ khá muộn, con chưa đánh thức anh ấy, để anh ấy ngủ thêm chút nữa.”
Lục Vinh Hàn húp một ngụm cháo, trầm thấp nói: “Chuyện lần trước là do mẹ nhỏ nhất thời hồ đồ, con đừng nên để trong lòng.”
Hoa Hiền Phương nhún vai, vẻ mặt hời hợt: “Bố, đã là người một nhà thì làm gì có chuyện ghi hận trong lòng, con bất đắc dĩ mới thực hiện gia quy, cũng mong mẹ nhỏ đừng để tâm.”
Trong lòng Tư Mã Ngọc Như hừ một tiếng, cô dám cưỡi lên đầu lên cổ cô ta, món nợ này, cô ta sẽ nhớ lấy, sau này nhất định trả lại cả gốc lẫn lãi.
Cô ta không hề có biểu tình gì, khuôn mặt nở nụ cười yêu thương đã được ngụy trang giống như trước đây.
Nhiều năm như vậy, cô ta vẫn đang diễn, diễn vai một người vợ lẽ bao dung độ lượng, hòa nhã dễ gần, lương thiện và dịu dàng.
Cô ta nhường nhịn mọi thứ, thận trọng trong từng bước đi, tất cả đều là bày mưu tính kế cho con trai.
Lục Kiến Nghi sáng lập tập đoàn Đế Vương, cô ta liền cho con trai mình tập đoàn Mã Thị.
Nhiều năm như vậy, cô ta cùng Tư Mã Minh Thịnh luôn tính toán cho Mã Thị, cô ta muốn để Mã Thị trở thành bia móng để con trai mình phát triển nhanh chóng, để nhà họ Lục biết rằng con trai cô ta có “tư cách” đến nhận tổ tiên, có thể đường đường chính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-yeu-doc-tai-co-vo-nho-co-chut-tam-co/2461839/chuong-574.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.