Ngay khi mũi dao chạm vào mạch đập, một sức mạnh như gió lướt qua nắm lấy cổ tay cô, năm ngón tay của đối phương khẽ ấn, dao găm từ giữa ngón tay cô rơi xuống.
Quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông đeo mặt nạ, cô vô cùng sợ hãi, dùng lực đẩy anh ra, cô muốn nhặt con dao găm lên, nhưng cô bị anh ta lôi lại, bị khóa chặt trong một cánh tay sắt mạnh mẽ.
“Buông tôi ra.
Anh cái đồ ma quỷ này, tôi không giết được anh, tôi sẽ tự sát, lúc nào cũng có thể tự sát.
” Cô khàn giọng hét lên, tất cả sợ hãi đều biến thành tức giận.
“Thì ra cô còn có tính khí của một người phụ nữ mạnh mẽ.
” Người đàn ông đổi thành giọng nói bình thường, trầm ấm mà đầy sức, cô vô cùng quen thuộc.
Cô toàn thân kịch liệt run sợ dữ dội, trợn tròn mắt nhìn anh, lo sợ cô có thể nghe nhầm, “Anh… Anh là ai?”Lục Kiến Nghi tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai xấu xa.
Cô suýt nữa nôn ra máu mà chết, xấu hổ tột cùng, cô hướng về ngực anh mà đánh tới: “Anh bị điên à?”“Đây là hình phạt dành cho cô.
” Đôi môi mỏng của anh mở ra một tia châm chọc.
“Tôi không có lỗi gì với anh.
” Cô vô cùng oan ức.
Anh luôn thay đổi thủ đoạn gian trá tra tấn cô như địa ngục, từng cấp độ, càng ngày càng ác liệt.
Lông mày của anh nhíu lại, trong mắt lóe lên tia sáng u ám, lạnh lẽo: “Đêm hôm trước cô và người đàn ông nào ở chung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-yeu-doc-tai-co-vo-nho-co-chut-tam-co/75350/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.