Hoa Hiền Phương trêu chọc cười một tiếng.
“Từ lúc em ngồi lên vị trí này đến bây giờ, không biết đã đuổi đi bao nhiêu Tuesday rồi, đoán chừng sau này cũng sẽ không thiểu, ai bảo cậu chủ cả nhà họ Lục anh rất được hoan nghênh cơ chứ, người người đều muốn đến gần”
Lục Kiến Nghi nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực.
“Đều là mấy kẻ tôm tép nhãi nhép mà thôi, em thấy phiền thì anh sẽ diệt hết”
Cô xua tay nói.
“Tiện nhân sẽ có trời xử, cần gì phải tự làm bẩn tay mình chứ, chúng ta coi như xem kịch, nhìn đám người đó tự tìm đường Trong mắt Lục Kiến Nghi đều là cưng chiều, giống như muốn chảy nước.
“Người phụ nữ ngu ngốc này, em trời sinh là phù hợp với anh”
Lúc nên ngốc thì ngốc, lúc nên thông minh thì thông minh, đây là cảnh giới tối cao của bà chủ hào môn.
Lúc này trong biệt thự của Hứa Nhã Thanh, Mộ Dung Cẩm Lý tới.
Hứa Kiến Quân cố gắng ngồi sát bên cạnh ba mình, một giây cũng không rời đi, cậu nhóc không muốn cho Lâm Tự Nhã có cơ hội câu dẫn ba mình.
“Dì Lâm, dì và ba cháu rất thân à?”
Mộ Dung Cẩm Lý rất muốn vặn gãy cổ thằng nhóc này nhưng mặt ngoài cô ta vẫn phải tỏ ra hòa ái dễ gần.
“Dì và anh Hứa đây là bạn, hôm nay vừa khéo đi ngang qua nơi này, cho nên thuận tiện đến cửa thăm hỏi”
Hứa Kiến Quân khoanh tay trước ngực, giống như một ông cụ non quan sát kỹ cô ta.
“Dì Lâm, cháu nghe nói dì và hai người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-yeu-doc-tai-co-vo-nho-co-chut-tam-co/75566/chuong-829.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.