Cô nhỏ Đỗ chấn động.
“Đang yên đang lành, sao cháu lại đau bụng chứ?”
“Đau quá, có phải cháu động thai không?” Đỗ Di Nhiên đau đớn kêu lên.
Cô nhỏ Đỗ bị dọa sợ, vội vàng cầm điện thoại gọi xe cấp cứu.
Lúc này Hoa Hiền Phương và Lục Kiến Nghi dẫn theo bọn nhỏ vào nhà ăn.
Cô nhỏ Đỗ đỡ Đỗ Di Nhiên nằm trên ghế sofa, vừa nhìn thấy Lục Kiến Nghi, cô ta đã vươn tay ra.
“Kiến Nghi, em đau quá, cầu xin anh đến đây với em, em rất sợ.
”
Lục Kiến Nghi lạnh nhạt nhìn thoáng qua cô ta, lạnh lùng đi tới phòng, giống như hoàn toàn không nhìn thấy cô ta.
Hoa Hiền Phương bảo Lục Sênh Hạ dẫn theo bọn nhóc đi vào trong trước, chính mình ở lại.
“Vừa rồi vẫn còn rất tốt, sao tự nhiên lại đau bụng, có phải cô ăn đồ gì không tốt?”
“Con bé chưa ăn gì hết, chỉ uống một bát canh gà, hơn nữa còn nôn.
” Cô nhỏ Đỗ đáp.
Đỗ Di Nhiên cắn chặt hàm răng.
“Hoa Hiền Phương, cô đến cười trên nỗi đau của người khác à, tôi biết, cô ước gì con của tôi có việc, tôi sẽ không để cô được như ý đâu.
”
Hoa Hiền Phương nhún vai.
“Cô sai rồi, tôi vô cùng hy vọng cô có thể sinh đứa nhỏ này ra, đến lúc đó nhìn dáng dấp đứa nhỏ, nói không chừng sẽ biết gã đàn ông kia là ai.
”
“Con của tôi chính là của Lục Kiến Nghi, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện bêu xấu thằng bé.
” Đỗ Di Nhiên gần như gầm lên.
Hoa Hiền Phương lấy thuốc giữ thai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-yeu-doc-tai-co-vo-nho-co-chut-tam-co/75585/chuong-810.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.