Ở đầu dây bên kia, Kỷ Thời Đình nghe ra sự bực bội trong giọng nói của cô, bất giác thấy có chút buồn cười.
“Chuyện đã đến mức này rồi…” Anh giả vờ trầm ngâm, “Chi bằng nhân cơ hội này, em vạch trần Mộ Hiểu Nhã đi.”
“Như vậy… có được không?” Diệp Sanh Ca lo lắng hỏi, “Nếu Tiêu Duệ Lãng không chịu dừng lại thì sao?”
“Dù tôi không thích gây chuyện nhưng cũng không sợ chuyện.” Giọng Kỷ Thời Đình trở nên nghiêm nghị, “Yên tâm tôi chống đỡ được.”
Nghe những lời bình tĩnh nhưng đầy quyết đoán của anh, Diệp Sanh Ca bất giác thấy mũi mình cay cay, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
“Em…” Cô nghẹn ngào, “Xin lỗi anh.”
Kỷ Thời Đình nghe giọng cô có chút nghẹn ngào, gần như có thể tưởng tượng được dáng vẻ mắt đỏ hoe của cô lúc này, vừa buồn cười vừa đau lòng, anh chỉ mong có thể lập tức xuất hiện trước mặt cô, ôm cô vào lòng.
“Đừng khóc nữa, chuyện này không phải lỗi của em.” Kỷ Thời Đình nhẹ giọng, “Tất cả là do biên tập viên quá nóng nảy, tôi sẽ lập tức cho người sa thải anh ta.”
“Không, không.” Diệp Sanh Ca vội vàng xin tha, “Anh ta cũng chỉ là nói giúp em. Dù sao anh ta cũng không biết nội tình, đừng trách anh ta nhé?”
Kỷ Thời Đình mỉm cười một cách lặng lẽ: “Được, không trách thì không trách, nghe theo em.”
Giọng anh ấm áp lạ thường.
“Ừm…” Diệp Sanh Ca ấp úng đáp lại, không hiểu sao mặt cô lại nóng lên, “Đúng rồi, nếu Tiêu Duệ Lãng có làm khó anh, nhất định phải nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-yeu-oi-em-muon-lam-nung/2772539/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.