Khi đã bị nhận ra, Diệp Sanh Ca biết việc phủ nhận chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Có lẽ ngay từ khi cô mở miệng nói, Tiêu Duệ Lãng đã xác định được thân phận của cô, nên mới đòi người từ tay Trình thiếu gia.
"Ừm... Lần đầu tiên tôi thấy cô ăn mặc như thế này, thú vị thật." Tiêu Duệ Lãng cười khẽ, nắm lấy tay cô đang cầm ly rượu, "Cô có đi khách không? Tôi chắc chắn sẽ gọi tên cô."
Diệp Sanh Ca giận dữ hất tay anh ra.
Cô không tin gã này không nhìn ra cô đã bị bắt đến đây!
"Tổng giám đốc Tiêu, tôi đang gặp chút rắc rối." Cô hạ giọng, thử đàm phán với anh, "Nếu anh giúp tôi lần này, sau này sẽ có lợi cho anh."
"Lợi ích gì?" Anh li3m môi một cách hứng thú, "Cô muốn cưới tôi sao?"
"Cứ mơ đi." Diệp Sanh Ca nghiến răng nói.
"Chậc... Những lợi ích khác thì tôi không hứng thú." Tiêu Duệ Lãng cười khẩy.
"Anh không quan tâm đ ến thị phần sao?" Diệp Sanh Ca cắn răng, "Tập đoàn t.s đang triển khai thị trường ở năm thành phố phía Nam. Nếu anh giúp tôi lần này, năm thành phố đó sẽ thuộc về Tiêu thị. Tôi đảm bảo không cạnh tranh với anh."
“Lời đề nghị này cũng hấp dẫn đấy.” Tiêu Duệ Lãng nhìn cô chăm chú, tay phải không ngừng đụng chạm đến chân cô, "Nhưng vẫn chưa đủ, tôi vẫn muốn ngủ với cô hơn."
Diệp Sanh Ca giận dữ giữ chặt lấy cổ tay anh: "Đừng có mà sờ soạng lung tung! Tiêu Duệ Lãng, anh lại điên cái gì đây?"
Diệp Sanh Ca giận dữ giữ chặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-yeu-oi-em-muon-lam-nung/2775445/chuong-922.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.