Nơi này là tháp Cạm Bẫy, hy vọng mọi người có thể còn sống đi xuống đất, hạn là bảy mươi hai giờ.
Không hiểu sao tàu bay lại trì hoãn, vốn dự tính là tám giờ sáng tới nơi, kết quả, khi chúng tôi rời thuyền đến hội trường cuộc thi lần thứ ba đã chín giờ ba mươi phút.
Tôi đứng ở đỉnh tháp Cạm Bẫy, ngẩng đầu nhìn chiếc tàu bay bỏ nhóm thí sinh chúng tôi xuống đây rồi bay đi mất, chiếc tàu bay thuyền kia cũng chở hội trưởng hiệp hội Hunter - người mà tôi rất muốn gặp mà lại không muốn gặp tôi – về tổng bộ.
Thẳng đến khi tàu bay biến mất trong tầng mây, tôi mới cúi đầu ngáp một cái, dưới đôi mắt tôi hơi thâm đen. Bay đường dài quả nhiên sẽ thành gánh nặng cho thân thể, hơn nữa bởi vì ngủ quá nhiều nên giờ đã không thể ngủ để nghỉ ngơi được nữa, cho nên sau khi thức một đêm, thân thể hơi rã rời, chứng say xe không thể trị tận gốc thật phiền toái.
Đêm qua, tôi và cái tên ‘chết cũng không nhận sai’ thức cả đêm phiên dịch, tôi xác định là hắn dịch sai. Tôi nói cho vị bang chủ đại nhân bác học trí nhớ tốt kia, hắn phiên dịch sai một từ trong tập thơ ca cổ. Đúng vậy, vì từ này, chúng tôi lôi từ chim trên trời đến rùa dưới đất, từ cát cứng cổ đại đến kiến trúc Hậu Hiện Đại, một cái từ ngữ có mười ba nét mà bị chúng tôi khai thác ra hai mươi bảy cách dịch, sinh ra gần năm mươi cách hiểu.
Hiện tại ngẫm lại, kỳ thật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chrollo-em-chi-la-mot-nguoi-binh-thuong/1223371/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.