Tôi thừa nhận, người có năng lực Niệm không phải thiên tài, mà là siêu nhân mới đúng.
Tôi ôm chặt lấy hắn, rất lâu không hồi được thần lại, có chút bất đắc dĩ vươn tay vỗ vỗ lưng hắn nói: “Tại sao cứ phải làm thế này, cậu mới bằng lòng nghe tôi nói chứ? Nếu tôi chết thật thì cậu chính là tên đại chết tiệt, Lance.”
Liều mạng túm chặt tôi chạy lên con đường đời mà cậu lựa chọn, chết cũng không hối cải, hoàn toàn không chịu quay đầu nghe ý kiến của tôi chút nào, khiến tôi phải trực tiếp nhảy từ cửa sổ xuống tầng một, cậu mới chịu thành thật hỏi tôi “Miru, cô muốn cái gì” sao?
Sao cậu có thể bức tôi như thế, bức người khác quá đáng. Nếu tôi chết thì cậu chính là tên chết tiệt.
“Cô sẽ không chết.” Hắn nhìn lên tòa nhà đấu trường Trên Không, âm điệu không hề có chút bằng trắc, ăn ngay nói thật.
Quả thật, cậu chỉ kém ở chỗ là không biết bay mà thôi. Tôi cảm thấy người này khuyết thiếu rất nhiều cảm xúc mà con người nên có, ví dụ như sợ hãi và kinh ngạc, những thứ ảnh hưởng đến lý trí phán đoán, thì hắn hoàn toàn vứt bỏ.
Bạn có thể tưởng tượng cảnh một người rơi từ mấy trăm tầng xuống, tâm tình lại bình tĩnh không sao cả như là chỉ vừa đi trên đất bằng không? Người có năng lực Niệm dù mạnh đến mức nào đi nữa, thì cũng không thể nghịch trời, một người từ trên cao rơi xuống như vậy, kém chút là xong đời, lúc rơi xuống, hắn lấy giây làm đơn vị thời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chrollo-em-chi-la-mot-nguoi-binh-thuong/1223392/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.