Đối với Ám, trong lòng tôi luôn có một cảm tình đặc thù, vẫn luôn có ý muốn tận mắt nhìn di tích khai quật văn tự Tarian trong đầu. Nhưng điều kiện có hạn, ngoài các văn vật, văn tự cổ đại khai quật được cùng đại lượng sách tranh đã xem qua ra, tôi vẫn không thể thực sự thực hiện được nguyện vọng chỉ biết gây phiền toái này. Lúc trước, khi biết hóa ra mộ địa được khai quật ở Meteorcity, tôi lại lập tức muốn bỏ đi ý muốn tự mình đến di tích một chuyến, không nghĩ tới chỉ mới có vài ngày trôi qua, tôi giờ lại đang ở Meteorcity, hơn nữa một đường không bị ngăn trở, cứ thế chạy thẳng tới Ám, cho nên mới nói nhân sinh ngẫu nhiên luôn luôn có chút hí kịch hóa.
Manuel mặc một chiếc áo khoác màu lửa đỏ không cài cúc, trên đôi giày dài màu đen có vẽ hình cái hôn màu đỏ diễm lệ, cả người giống như một đóa Mân Côi hoang dã, trên khuỷu tay của cô ấy vắt ngang một chiếc áo gió màu xanh đậm, loáng thoáng có thể nhìn thấy chữ màu đen.
“Miru-chan, đến đây.” Dáng vẻ lười biếng của Manuel không thay đổi, tùy ý liếc mắt cũng vô ý mang theo vẻ phong tình.
“Ừ, Manuel.” Tôi đứng bên cạnh cô, mà người bên cạnh tôi lại không dừng lại mà tiếp tục đi về phía trước.
“Thằng nhóc, đừng quá đến gần đó thì tốt hơn, năng lực niệm thiên kì bách quái ai biết sự tham lam trong đáy mắt cậu nghĩa là sao?” Manuel lạnh lùng gợi lên môi đỏ mọng, âm cuối khẽ biến trầm thấp “Còn nữa, chúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chrollo-em-chi-la-mot-nguoi-binh-thuong/1223450/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.