Vật trang trí màu xanh mềm mại mà tinh tế, mang cảm giác dẻo dai, ngón tay trắng nõn linh hoạt đem vật trang trí dài trong nháy mắt tết thành một cái họa tiết phức tạp, trong nháy mắt lại tháo bỏ khôi phục lại hình thái cũ, lặp đi lặp lại, các đốt ngón tay linh hoạt cử động như một vũ đạo.
Machi tùy ý để mái tóc tán loạn màu tím của mình che đi nửa bên mặt, gương mặt còn mang chút tính trẻ con để lộ ra tuổi thật của cô. Cô ngồi ở chỗ góc tối mông lung nhất của ánh đèn hoa đăng, dựa lưng vào tường nhà màu hồng, trên đầu có một đống vật trang trí từ nóc nhà cư dân bay xuống dưới, cô lạnh lùng nhìn nóc nhà đối diện, mười ngón không ngừng đùa nghịch vật trang trí.
Mùi của nơi này và Meteorcity hoàn toàn bất đồng, xa lạ đến mức có chút không biết theo đâu. Hơn nữa, nhìn những người không chút phòng bị đi qua trước mặt mình khiến cho cô cảm thấy không thể hiểu nổi, những tên như thế sao còn chưa chết? Cho dù ở đây đã nhiều ngày, mỗi ngày nhìn nhiều tên không một chút đề phòng đi tới đi lui như vậy, cô vẫn hoàn toàn không quen nổi.
Mấy người sao còn chưa chết vậy?
“Này, hình như tôi nhìn thấy bang chủ.” Ở bên cạnh Machi, một người đang ngồi cạnh tường màu đỏ ở chỗ rẽ trong ngõ, quần áo thời cổ bẩn bụi mở rộng ngực, lộ ra làn da thô màu rám nắng, trên gương mặt gầy là một đôi mắt buồn ngủ lười nhác xếch xuống, biểu hiện của việc không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chrollo-em-chi-la-mot-nguoi-binh-thuong/1223517/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.