Về nhà nhìn thấy hắn mang cái đầu bù xù, đứng ở cạnh bàn ăn cầm một cái bánh mì kiểu Âu Tây ăn. Áo ngủ còn chưa thay, cũng không đi dép, cực tuỳ ý và lôi thôi.
Tôi cầm hộp thuốc gia đình ra, chạy tới kéo tay tên lười ‘cơ bản vừa mở mắt cũng chỉ muốn ăn’ kia, dí hắn ngồi xuống sô pha, lấy ra thuốc mỡ, dùng đầu ngón tay quyệt ra một chút, nói: “Không được ăn nữa, cậu nghiêng sườn mặt về phía tôi một chút.”
Trong tay hắn còn cầm một nửa bánh mì, liên tục tắc vào miệng làm miệng phình lên, đúng là một khuôn mặt bánh mì. Hắn rất thoải mái nuốt hết xuống rồi lại cắn một miếng bánh mì mới nghiêng mặt, tôi nhẹ nhàng thoa thuốc mỡ trong suốt lên ứ ngân trên mặt hắn “Đau không?”
“Không có cảm giác gì.” Hắn có chút buồn ngủ híp mắt lại, trong đôi mắt đen hơi mê mang, sau đó lại cắn bánh mì.
Thần kinh cảm giác của cậu mất cân đối sao, sao có thể không cảm thấy gì, sĩ diện sẽ chỉ khổ thân mình thôi có biết không.
Tôi lấy đi một bánh mì chỉ còn gần một nửa trong tay hắn “Đợi lát nữa hãng ăn, không thì không thể bôi được thuốc.”
Hắn nhìn ngón tay trống trơn, có chút ủy khuất.
Tôi đen mặt, chỉ còn có một ít bánh mì, cậu chết cũng phải ăn sạch sao? Cái chứng ‘buộc phải ăn hết đồ ăn trong tay’ của hắn càng ngày càng nghiêm trọng.
Đành phải trả lại bánh mì cho hắn, để hắn tiếp tục nuốt. Nuốt hết rồi mới bắt đầu bôi thuốc, khuôn mặt vốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chrollo-em-chi-la-mot-nguoi-binh-thuong/1223541/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.