Cũng không phải là người thích rối rắm, vài phút sau lại trở lại bình thường, tiếp tục uống trà. Hắn không thảo luận văn hóa trà với tôi, dù sao ngay cả uống trà, hắn cũng hơi nhíu mày, nhưng chúng tôi vẫn giống hai người bạn văn nhã, thường xuyên cùng nhau tra cứu sau khi ăn xong, thảo luận về nhiều loại sách, các loại tiểu thuyết lịch sử cùng văn học là nói nhiều nhất. Hắn đọc sách đề cập rộng làm cho tôi hổ thẹn, kiếp trước sống uổng phí rồi, cả đời đọc sách thế nhưng lại chỉ bằng một thiếu niên mười sáu tuổi, là hắn thiên tài hay là tôi gỗ mục?
“Miru đọc nhiều sách thật.” Hắn thấy tôi biện luận kịch liệt, thậm chí bị tôi lý luận, hắn dùng một loại ánh mắt như đang nhìn thú biến dị quý hiếm nhìn tôi.
Nhìn đến mức khiến tôi sợ sợ, tôi đâu có dùng ánh mắt nhìn chim cánh cụt vườn bách thú để nhìn cậu, cậu có tư cách gì nhìn tôi như vậy. Tôi lại bắt đầu tự ti, học thức của tôi thế nhưng lại chỉ bằng một đứa trẻ mười sáu tuổi, kiếp trước tôi sống uổng phí rồi.
Khoảng mười giờ là giờ lên giường ngủ, thức đêm đối với người giỏi về dưỡng sinh chính là tối kỵ. Mỗi lần thấy hắn ngoan ngoãn thay đồ ngủ lên phòng trên tầng, tôi đều uể oải. Nhớ tới lúc trước, khi vết thương của hắn lành hẳn, tôi mới phát hiện một cái bệnh đáng sợ của hắn, người này thế nhưng không hề ngủ, chiếm giường của tôi để mở đèn cả đêm, ôm sách cả đêm. Sao có thể như vậy! Tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chrollo-em-chi-la-mot-nguoi-binh-thuong/1223581/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.