Khi đi qua suối phun ở quảng trường, hắn dừng lại, không quá vừa lòng gãi gãi mái tóc dài của mình, dùng nước suối phun làm ướt tay rồi vén tóc mái ra sau đầu, lộ ra cái trán sạch sẽ, ngón tay khẽ vuốt giữa trán, nhìn ảnh ngược trên mặt nước suối phun, mỉm cười ôn hòa, lại trầm tư tự hỏi “Rất khó coi sao?”
Giơ cổ tay áo lên, nhìn chỉ trắng mềm mại giống như mái tóc màu xám bạc của cô gái kia, vẫn không rõ cảm giác gì, nếu thích, thì chỉ cần nhổ hết tóc xuống là được, nhưng nếu nhổ hết thì nhất định sẽ không thích. Tròng mắt màu xanh rất đẹp, lần đầu tiên nhìn thấy đã rất muốn móc ra, nhìn lâu lại đột nhiên thấy nếu lấy xuống thì hắn nhất định cũng sẽ không thích. Giống như hắn chỉ thích, chỉ cảm thấy thoải mái khi chúng sống động ở trên người cô.
“Thật phiền toái.” Bởi vì nâng lên tay áo, thiếu chút nữa lại bị rách, ngẫm lại kỳ thật rách cũng tốt, khi tay cô cử động khâu vá trông rất xinh đẹp giống như một tác phẩm nghệ thuật, và cả biểu cảm, có phải những người khâu quần áo đều có biểu cảm này hay không? Cảm giác rất thoải mái. Hắn chưa thấy qua người khác khâu, vì nếu quần áo hỏng thì ném bỏ luôn, nhưng cũng có một đồng bạn dùng sợi Niệm, nhưng khi cô ta khâu vết thương giúp hắn thì hắn không có một chút cảm giác lạ nào.
Dù sao, cô là đồ của hắn, chậm rãi quan sát thì một ngày nào đó sẽ nhìn ra đáp án.
Bước chân vững vàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chrollo-em-chi-la-mot-nguoi-binh-thuong/1223596/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.