Thanh xuân của Hạ Tây Thừa rực rỡ như ánh nắng len qua bóng ve tán lá, biến cả khuôn viên trường học thành một sân chơi tự do. Ánh mắt ngây ngô của những cô gái nhìn anh cũng đủ khiến lòng người rung động.
Còn Chu Điệp khi nhớ lại tuổi mười sáu, mười bảy của mình, chỉ thấy một hình ảnh giản đơn: quanh năm luẩn quẩn trong hai bộ đồng phục, mặt mộc chẳng trang điểm, thỉnh thoảng còn nổi vài nốt mụn. Thế giới của cô chỉ xoay quanh buổi tự học sáng năm giờ và tối chín giờ.
Giữa chồng đề thi dày đặc, được len lén thò đầu ra hành lang, hít vài phút gió Nam nhè nhẹ đã là một thứ hưởng thụ xa xỉ.
Nghe anh tình cờ nhắc đến từng mẩu vụn quá khứ của mình, toàn là chuyện mất mặt, Chu Điệp vừa ngượng, vừa không khỏi thắc mắc: làm sao mà Hạ Tây Thừa có thể che giấu khéo léo đến thế?
Anh vốn là người chỉ cần một chuyện nhỏ cũng có thể truyền khắp cả trường. Rõ ràng là kiểu người cao ngạo, vậy mà lại có thể biến “tình cảm thầm lặng” thành điều kín đáo đến thế.
Có lẽ do cơn sốt làm đầu anh nặng trĩu, sau khi uống thuốc vẫn không thấy buồn ngủ, Hạ Tây Thừa bỗng trở nên nhiều lời. Người thường ngày vừa kiêu vừa ngạo, lúc này như thể mở toang chiếc hộp ký ức.
Anh kể đủ thứ: từ lần Chu Điệp làm rơi cây lao trong hội thao, đến trận bóng chuyền trong giờ thể dục… thậm chí nhắc luôn chuyện cô thi tiếng Anh chỉ được 103/150, rồi ngồi tần ngần trước cửa hiệu thuốc,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chu-ky-tinh-ai-le-da/2900876/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.