Ánh mắt của Lệ Minh Viễn lạnh nhạt mà quét qua bà ta một cái rồi nói: "Thím hai quả thật là nói đùa rồi, mẹ của tôi sớm đã qua đời rất nhiều năm, của hồi môn của bà ấy chỉ là giao cho thím hai quản lí, lại không phải là tặng cho thím hai l
Của hồi môn của mẹ chồng để lại cho con dâu kế thừa, là lẽ bất di bất dịch
Đứa con trai ruột là tôi này còn chưa nói chuyện, thím hai, thím có tư cách gì mà nói không đồng ý?"
Thím hai của Lệ Minh Viễn hé miệng ra, lại cứng ngắc mà đem câu nói sắp gào ra, nuốt trở vào.Bà ta muốn nói, đó là của hồi môn cả
Của bà ta!
bà ta
Tại sao bà ta lại phải đem của hồi môn của bà ta tặng cho đứa con dâu mà bà ta căn bản là xem thường để làm của hồi môn chú?
Lam Thanh Như quả thật là nhịn oan ức trong lòng, nhưng lại không dám nói ra, nếu không thì, khi náo loạn lên rồi người cuối cùng mất mặt chi chỉ sẽ là bà ta.
Bà ta hối hận đấy!
Đáng tiếc, hối hận cũng vô dụng rồi.
Tô Noãn Tâm có hơi ngạc nhiên hỏi: "Chú. Như vậy cũng được à?"
“Tôi nói được, là được, những thứ đó đều là của hồi môn của mẹ tôi, sau khi bà ấy qua đời, vốn dĩ chính là do tôi kế thừa... Tôi muốn cho ai, thì cho người đó."Tô Noãn Tâm cười rồi.
Một đôi mắt linh động lại sưng đó, cười đến đôi mắt cũng sắp híp thành một đường rồi.
Cô nói: “Chú... Chủ đối xử với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chu-la-cua-em/1204672/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.