Nghe xong, vẻ mặt Lam Thanh Như không khỏi tái đi, gào thét ra tiếng: “Cô làm càn! Minh Viễn, con cứ nhìn cô ta nhục mạ thím hại như vậy sao?”.
Cô nhóc này, vốn dĩ là đến để giúp anh trút giận mà.
Dĩ nhiên anh...phải nhìn cho thỏa thích rồi.
Hả giận.
Thật sự quá hả giận.
Cô nhóc này ngấm ngầm hại người ta thật khéo.
Dù sao mẹ ruột của anh cũng không chịu làm một nữ chủ nhân của nhà họ Lệ, lại muốn giả chết, chỉnh sửa dung nhan gả cho chú hai của anh.
Thấy Lệ Minh Viễn không nói lời nào, còn dung túng cho con bé kia ra mắt, Lam Thanh Như giận đến ngón tay cũng run rẩy, chỉ vào Tô Noãn Tâm, nói: “Cái con khốn nhà cô.
Cô lập tức cút ra khỏi đây cho tôi”.
"Thích mắng người khác là con khốn mới đúng là khốn nạn! Tôi đang cùng ông cụ Lệ và người nắm quyền nhà họ Lệ các người, đang ở đây bàn chuyện lớn có gả vào làm nữ chủ nhân của gia tộc như nhà họ Lệ đây không, còn chưa có nói đến một bà hai như bà có tư cách hô to gọi nhỏ ở đây đâu!”
“Không có chút giáo dục nào!”
“Con khốn! Cô nói ai không có giáo dục!” Nhà họ Lam bọn họ, đường đường là môn đệ thư hương!
“Nói bà đó! Thím ba nhà chú tôi cũng đã gặp qua rồi, cũng không giống như bà thế này đâu.”
Viên Cát Kỳ nghe tin vội vã chạy đến, vừa nghe được cũng suýt chút cười ra tiếng.
Cô nhóc này, không hổ đã giúp mẹ cô tìm người hiến thận, xem như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chu-la-cua-em/1205199/chuong-429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.