Trong lòng anh ta cảm thấy vô cùng hỗn loạn.
Nếu như Tân Viên thực sự làm ra chuyện này… vậy thì anh ta và bố của anh ta đều xong đời rồi.
Nếu như Tân Viên không làm gì Tô Noãn Tâm thì còn được, Tô Noãn Tâm không xảy ra chuyện gì thì Lệ Minh Viễn sẽ nể tình anh em bao nhiêu năm nay, anh sẽ không làm gì nhà họ Tân cả.
Nhưng nếu như Tô Noãn Tâm xảy ra chuyện, thì chắc chản nhà họ Tân sẽ bị diệt.
Anh ta hiểu rõ thủ đoạn của Lệ Minh Viễn hơn ai hết.
Anh ta ở trong bao tải, khẽ nhắm mắt lại rồi lại mở ra…
Sau đó nở nụ cười.
Nghe thấyTân Thiên cười, nhưng cười vô cùng đau khổ.
Tiếng kêu tuyệt vọng của Lâm Xuân Mạn ngày càng ta…
Anh ta nghĩ nếu như có thể vượt qua được những chuyện này, vậy thì… sau này sẽ chấp nhận cô ấy.
Cuối cùng không phải là phải tìm một người mà sống với mình cả đời sao.
Nếu như là người mà sống cả đời với mình, vậy thì đối xử với cô ấy tốt hơn một chút, đáp lại cô ấy nhiều hơn một chút thì có sao đâu.
Nhưng mà không biết có còn cơ hội để làm chuyện đó hay không.
Tô Noãn Tâm bị người ta bắt đi rồi, có người vui, có người buồn.
Tô Ngọc Mỹ đang ngồi trong phòng làm việc tổng giám đốc của tập đoàn Quốc Doanh, sắc mặt bà tái nhợt đi.
Lý Mạnh không ở đây, để Lâm Sơn Linh và Ân Vô Tà ở lại với bà.
Nhưng cũng không có tác dụng gì.
Tâm trạng của bà vẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chu-la-cua-em/1206670/chuong-1292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.