Tân Kiên cũng khó chịu mà nói: “Rốt cuộc là con có phải là người nhà họ Tân ta không hả? Sao lại nói giúp cho thằng nhóc đó chứ?”
Đôi mắt Tân Thiên hơi đó mà nói: “Chẳng lẽ con nói không đúng sao? Chẳng lẽ chúng ta không đáng đời sao? Đặc biệt là bố đó, bố là đáng đời nhất! Nếu không vì bố luôn nuông chiều chị, gửi tiền cho chị, thì chị ta làm gì có bản lĩnh mà mời được nhiều người như vậy, thậm chí còn huy động cả trực thăng đến đi bắt Tô Noãn Tâm?”
Tân Kiên ấm ức mà nói: “Bố chỉ sợ là chị con ở ngoài bị bắt nạt, bị đói bụng nên mới gửi tên cho con bé! Bố làm gì biết là chị con sẽ làm như vậy?”
“Đó cũng là do một tay bố nuôi ra cả đấy!”
“Bố chỉ là làm theo lời mẹ con trước khi lâm chung mà thôi… bà ấy muốn bố không được thờ ơ với con của bà ấy! Bố cũng chỉ có một đứa con gái là chị con thôi… có thể không chiều sao?”
“Đó làm gì là chiều nữa, đó là bố đang dung túng cho kẻ ác rồi! Nếu không phải vì bố tin hết vào lời chị ta nói, cho dù chị ta nói đảo ngược trái phải như thế nào thì bố cũng tin hết, cho dù là làm cái gì thì bố cũng thấy chỉ là chuyện nhỏ, có bố đứng sau hốt phân cho chị ta, thì giờ chị †a sẽ trở thành như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chu-la-cua-em/1206680/chuong-1297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.