Tân Viên vội vang hô lớn với bọn họ: “Tân Thiên, em còn không mau nghĩ biện pháp ngăn cản hai mẹ con bọn họ đi! Nếu như để bọn họ làm như vậy, sau này các người sẽ không còn lại cái gì nữa!”
Tân Thiên tức giận: “Đây còn không phải là do chị hại sao? Nếu chị còn chút lương tri thì bảo người thả Tô Noãn Tâm ra đi… nếu không Lệ Minh Viễn sẽ thật sự để em với bố đền mạng!”
Bên kia, Tân Nghĩa đã lấy điện thoại ra gọi điện.
“Alo, mẹ, mẹ có biết gia phả của nhà họ Tân chúng ta không, mẹ biết ạ?”
“Vậy thì tốt rồi, con gửi địa chỉ cho mẹ, mẹ đi qua đây một chuyến đi, con sẽ lập tức đưa mẹ lên thành vợ cả của bố….
Để người vợ ban đầu của bố mà mẹ hận nhất sẽ bị xóa tên khỏi gia phả, sau này hậu thế của nhà họ tần sẽ chỉ nhận mỗi mẹ là vợ của bố”
“Mẹ vui mừng chứt Ha ha ha, vui thì nhanh chóng tìm rồi mang tới cho con đi, mẹ yên tâm, Tân Thiên cùng Tân Viên sẽ lập tức phải về trời rồi”
“Con của mẹ sẽ là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tân! à không… không phải người thừa kế nữa, sau khi bọn họ chết, con chính là gia chủ của nhà họ Tân!”
“Đến lúc đó con sẽ không quản lý công ty, chúng ta cứ bán hết tất cả đi… Cầm tiền ra nước ngoài, số tiền đó cũng đủ để chúng ta hưởng thụ cả đời”
“Ha ha ha, con biết là mẹ vui mà….
.
Không uổng công hai mẹ con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chu-la-cua-em/1206720/chuong-1329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.