Trương Ngọc Quan dừng chân, từ trên bậc thềm đá nhìn phía nữ tử. Không biết vì sao, y cảm thấy Diệp Khê trước mặt không đúng, còn không đúng chỗ nào, y lại mơ hồ không thể nói rõ. Y chỉ biết bản thân đã không bài xích khi nhìn thấy nàng.
Hai bên nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Ruốc cuộc, Chu Lam xoa xoa hai bàn tay, tiện hề hề nói.
"Mẫu thân lo lắng ta bị bệnh không thể động phòng, cho nên bảo ta qua thư phòng ngủ. Ha ha."
Hai nữ môn thần trừng to đôi mắt nhìn Diệp Khê, tuy rằng phu nhân không nói rõ, nhưng bọn họ cảm thấy lý do phu nhân ra lệnh cấm thiếu phu nhân vào tân phòng chắc chắn không phải là vì lo lắng cho thân thể của nàng. Tội nghiệp hai nữ môn thần tứ chi phát triển, không thể dùng từ ngữ hình dung được tâm trạng bây giờ của mình.
Trương Ngọc Quan khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn nàng đã sớm thu hồi. Tuy nàng đã là nương tử của y, nhưng thói quen giữ lễ đã khắc vào bản năng, y chưa bao giờ dám nhìn nữ nhân quá lâu. Đến khi nghe tiếng bước chân chân rời đi, Trương Ngọc Quan mới giương mắt nhìn bóng lưng thẳng tắp cao lớn ấy. Dưới ánh trăng, bóng lưng ấy tạo cho người nhìn ảo giác thật kiên cố an toàn.
Giống như cảm giác được tầm mắt của y, nữ tử khẽ quay người, sau đó nhe răng cười.
"Đùng" một tiếng.
Trương Ngọc Quan nghe thấy tiếng ảo giác vỡ vụn. Y nhấp môi.
"Vào thôi."
"Vâng."
Bước vào tân phòng ấm áp, Trương Ngọc Quan ngồi xuống tháp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chu-lam-mong/289124/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.