Năm ngày sau, pho tượng Phật lớn Thái hậu nương nương rốt cục di giá hồi cung. Tô Vãn thực sự mừng rỡ muốn đốt pháo, thật là chưa từng thấy một bà bà (mẹ chồng) như vậy, năm ngày đơn giản này có thể hành hạ như lôt một tầng da người. Ngày ngày phục dịch lão nhân gia này, là người cũng lần không được. Sau khi Thái hậu nương nương rời đi, cả vương phu giống như được thở một ngụm khí lớn.
Giờ Tỵ, Tô Vãn lẳng lặng ngồi ở chòi nghỉ mát trong vườn, đám người Hồ Nhất đứng yên lặng đợi ở một bên, Tô Vãn từ từ đứng dậy, bước chân tới trước hồ nước, ưu nhã cười nói: “Hồ Nhất, từ ngày hôm nay trở đi, ngươi chính là hộ vệ trong phủ Việt vương, ngươi phải biết mỗi tiếng nói hành động của ngươi tuyệt đối đại diện cho vương phủ, Vương gia, bổn Vương phi. Nếu không nghiêm ngặt tuân thủ bổn phận, làm ra chuyện gì, bổn Vương phi ra tay tuyệt đối không nhân từ, ta nói có ý gì, chính ngươi đã rõ ràng chưa?”
Hồ Nhất gật đầu, hai tay chắp tay thi lễ, đám người cùng kêu lên nói: “Bọn ta nhất định nghiêm ngặt tuân thủ bổn phận, vì Vương gia, Vương phi cung cúc tận tụy, chết không từ.”
Tô Vãn nghe đã cảm thấy phiền muộn, tới tới lui lui chỉ có hai câu này, nói qua không chán sao? Khẽ nâng mắt, giọng miễm cưỡng nói: “Những người khác đi xuống đi. Hồ Nhất tới ngồi.”
Đám người Hồ Nhất nghe thấy, hai mặt nhìn nhau, Hồ Nhất gật đầu một cái, lúc này đám người Hồ Nhị, Hồ Tam mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chu-mau-manh-nhat/912989/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.