Edit: *chết*
Ngày hôm sau, Quý Hoài và Giang Tử Mặc rảnh rỗi ở nhà.
Lúc Quý Hoài đang ăn sáng, tiếng ồn ào láo nháo vọng vào từ xa, cậu hỏi, "Có chuyện gì vậy?"
Giang Tử Mặc bóc trứng gà đặt vào đĩa của Quý Hoài, sau đó hắn xoay cái đồng hồ trên tay, bàn ăn biến thành trong suốt, Giang Tử Mặc lại nhấn vài cái, cả cái bàn ăn bỗng dưng phát sáng, hiện ra cảnh trước cửa Hoa gia.
Quý Hoài giật mình, cắn cắn đũa nhìn về phía Giang Tử Mặc. Cậu vẫn luôn biết chú Mặc lắp đặt rất nhiều camera xung quanh Hoa gia, cậu còn cố ý thử đi tìm, nhưng không tìm ra.
Căn nhà này giống như một cái rương phép thuật vậy, chỗ nào cũng có những đồ công nghệ cao do chú Mặc sắp xếp, chiếc đồng hồ trên tay chú Mặc chính là điều khiển, nhẹ nhàng xoay ấn mà thao túng được tất cả.
Giữa bàn ăn hiện lên hình ảnh Hoa Cẩm Tú mặt mũi bầm dập bị mấy tên vệ sĩ kéo xuống xe. Tiêu Thanh Thanh mặt khó đăm đăm cũng xuống theo, sau đó còn có vài người bên Tiêu gia.
Mấy người đó đi thẳng và Hoa gia, người hầu đã sớm báo tin cho Hoa Chính Diệu. So với tối hôm qua, Hoa Chính Diệu như già đi rất nhiều.
Bên cạnh Hoa Chính Diệu là Hoa Cẩm Lăng và chú Cốc, Hoa gia lớn như vậy, giờ chỉ còn vài người này.
"Chú Hoa."
Hoa Chính Diệu nghe Tiêu Thanh Thanh xưng hô như thế, sắc mặt tái xanh, lại thấy Hoa Cẩm Tú toàn thân đều là vết thương, vẻ mặt ông ta càng khó chịu.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chu-muon-dui-om-mot-chut/2021470/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.