Edit: anh Dờ
Lúc Hạ phu nhân tới, Quý Hoài và Lục Thất vừa lấy khẩu cung xong. Bên trong đã cháy rụi, cảnh sát kéo dây cách ly không cho ai đi vào, Quý Hoài đi vòng vòng xung quanh căn nhà, Lục Thất thì theo sau.
Hạ phu nhân thấy bọn họ thì ánh mắt đỏ lên, trước đó cô và Hạ Phủ Hiên đã tìm cảnh sát tìm hiểu tình huống, cảnh sát đương nhiên biết Hạ thiếu tướng, thấy hắn vào hiện trường thì không ngăn cản.
Đội trưởng Dương cho người dọn dẹp hiện trường, Hạ Phủ Hiên nhìn quanh bốn phía, sau đó ngồi xổm xuống lật vải trắng đắp thi thể ra nhìn.
Hạ phu nhân sốt ruột hỏi: "Thế nào?"
Hạ Phủ Hiên quan sát một lát rồi lắc đầu, Hạ phu nhân thở phào nhẹ nhõm nói: "Phái người tìm xung quanh, hai người sống sờ sờ, nếu có bị thương thì càng không thể chạy xa."
"Ừm." Hạ Phủ Hiên gật đầu.
Đội trưởng Dương thấy thế khó hiểu hỏi: "Có thể nhìn ra là ai không?"
Hạ Phủ Hiên đáp: "Không phải Tử Mặc, hình dạng khung xương không đúng."
"Đội trưởng Dương, chúng tôi tìm được cái này." Một gã cảnh sát trẻ tuổi cầm con dao gấp tới, Hạ Phủ Hiên vừa thấy thì khựng lại.
Hạ phu nhân nhíu mày: "Đây là quà sinh nhật anh tặng cậu ấy."
Hạ Phủ Hiên và Hạ phu nhân liếc mắt nhìn nhau, bắt đầu lo lắng.
Hạ phu nhân bước ra ngoài, thấy Quý Hoài đang đi vòng vòng, Hạ phu nhân thở dài nói: "Em đi xem thằng nhóc."
Lục Thất thấy Hạ phu nhân đến thì dừng bước, "Hạ phu nhân."
Quý Hoài vẫn còn đang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chu-muon-dui-om-mot-chut/2021599/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.