“Ngài tinh mắt thật đó!”. Chủ quán vội vàng gật đầu, túm lấy Sở Sở trong lồng sắt, kéo đến trước mặt khách: “Đây là Giao nhân vừa được bắt từ sâu trong biển Bích Lạc, nơi có huyết thống Giao nhân thuần khiết nhất. Tuổi cũng vừa hay đẹp, một trăm linh năm tuổi, khuôn mặt khả ái thân thể cũng hoàn mỹ!” Chỉ nghe roẹt một tiếng, quần áo trên người Sở Sở bị kéo ra, cô sợ đến phát run nhưng không dám phản kháng.
Thân thể nữ Giao nhân xinh đẹp nhẵn nhụi không tỳ vết, hơi hơi run rẩy, đường cong dưới lưng tuyệt đẹp rõ ràng, nối liền với một cái đuôi cá phủ đầy vảy mỏng màu xanh lam.
“Ồ!” Ánh mắt khách nhân sắc bén quét từ trên xuống dưới, từ tốn nói: “Tám trăm lượng vàng!”
“Ôi, lão gia vậy ít quá đi!” Chủ quán vừa nghe vừa than khổ: “Để bắt được cô ta, ta đã phải trả cho nhà đò năm trăm lượng vàng phí thuyền rồi đó!”.
“Tám trăm!” Khách nhân không chút nhượng bộ: “Chỉ là một bán thành phẩm mà thôi, ta còn phải tìm Đồ Long hộ phẫu thuật cho cô ta nữa, cũng mất thêm vài trăm rồi. Hơn nữa vạn nhất tạo chân không thành, tiền này chẳng phải đều công cốc sao?”.
“Một ngàn được không ạ? Ta nuôi cũng nửa năm rồi, tốt xấu gì lão gia cũng phải để cho ta kiếm một chút nữa”. Chủ quán đau khổ trả giá, túm lấy Tô Ma ở lồng sắt kế bên: “Hay là ta khuyến mãi cả đứa bé này cho ngài!’”.
“Chín trăm!” Sắc mặt vị khách khẽ động, biểu cảm giữa hai hàng lông mày vẫn là vẻ giả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chu-nhan/75624/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.