Có vẻ như Tiêu Điểm Điềm thật sự đã quá mệt mỏi, cho nên trong suốt quãng đường được hắn ôm về giường cũng không có chút phản ứng nào.
#.
Ngụy Chính Thần nhìn những dấu hôn trên người cô đã trở thành những vết bầm tím, đột nhiên cảm thấy đau lòng không chịu được.
Làm sao hắn lại có thể dằn vặt bảo bối trắng nõn mềm mại của mình đến mức này nhỉ? #.
Làn da của cô gái nhỏ non
mịn đến mức chạm nhẹ một cái cũng có thể để lại một dấu tay rõ ràng, ấy thế mà bây giờ những dấu vết trên người cô in sâu như vậy, chắc chắn là do lực đạo hắn dùng thật sự quá mạnh bạo.
Người đàn ông lớn tuổi vừa đau lòng lại vừa tự trách.
Hắn dùng khăn bông mềm mại lau sạch bọt nước trên người cô, lại tỉ mỉ sấy khô từng lọn tóc trơn mượt, bấy giờ mới nhẹ nhàng đặt Tiêu Điềm Điềm xuống giường đệm ấm áp.
#.
Ngụy Chính Thần gọi điện cho Từ Khiêm, chỉ vài giây sau đối phương đã bắt máy.
- Lão đại, có chuyện gì thế?
Người đàn ông cách xa khỏi giường, tránh đánh thức cô gái nhỏ tỉnh dậy.
- Tôi lỡ ra tay quá mạnh bạo với cô ấy rồi, có cách nào để Điềm Điềm sớm khỏe lại không?
Từ Khiêm ở đầu giây bên kia đã chết lặng.
Lão đại này của hắn ta cái gì cũng tốt, chỉ là trước mặt cấp dưới chẳng biết kiêng dè chuyện giường chiếu chút nào.
Hắn ta đường đường là thiên tài trong giới y học, nhà nghiên cứu khoa học tiếng tăm lừng lẫy, thế nào mà trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chu-oi-dung-ma/95487/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.