Sau khi ngắm mặt trời mọc, hai người không lập tức trở về ngay mà còn ở trên biển rong chơi một lúc lâu.
Không khí trong lành mát rượi, dưới ánh nắng chan hòa của buổi sớm, được ở bên cạnh người mình yêu nhất, quả là không còn gì hạnh phúc hơn thế.
Từ lúc hắn thổ lộ cõi lòng với cô gái nhỏ đến giờ cũng đã qua ba tháng.
Trước khi sự việc của ba cô ngã ngũ, Ngụy Chính Thần đã từng cho rằng bản thân sẽ không bao giờ có cơ hội có được cô một cách quang minh chính đại.
Hắn dường như có thể tưởng tượng được ánh mắt quyến luyến tin tưởng của cô sẽ hóa thành sự chán ghét ghê tởm đến mức nào.
Nhưng Tiêu Điềm Điềm thực sự là món quà cứu rỗi mà ông trời dành cho hắn.
Cô chính là thiên sứ thuần khiết nhất, nguyện ý bao dung hết thảy sai lầm của hắn, xóa đi tội ác cưỡng bức của hắn, để hắn được ở bên cạnh cô với tư cách là người đàn ông cô yêu nhất.
Ngụy Chính Thần luôn biết ơn điều đó.
Người đàn ông vóc dáng cao lớn ôm trọn lấy cô gái nhỏ trong lòng từ phía xa.
Hắn vùi đầu vào mái tóc dài thơm ngát của cô, đột nhiên trở nên yếu ớt như một đứa trẻ.
- Anh yêu em, rất yêu, rất yêu...! Giọng nói trầm thấp xen lẫn một tia thâm tình.
Tiêu Điểm Điềm siết chặt lấy bàn tay đang ôm lấy eo mình.
Cô khẽ nghiêng đầu, gò má nhẹ nhàng cọ vào sống mũi cao thẳng của hắn.
Cô biết có lẽ câu chuyện tình của họ không có một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chu-oi-dung-ma/95497/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.