Tiếng bước chân tất tất tốt tốt dồn dập, chân cũng không kịp chạm vào đất, nha đầu đều giống như bay, cố gắng đi thật nhanh. Âm thanh kêu gào đau đớn vang lên liên tục, từ trong phòng vọng ra, nghe đặc biệt thê lương.
Linh hậu mang thai hơn hai vạn năm vẫn chưa sinh, đây là điều rất hiếm gặp, thường thì nhân trung long phượng chỉ mất một vạn bảy trăm năm, nhưng lần này hơn hai vạn năm, không biết sẽ sinh ra oa nhi như thế nào.
"Văn Cẩm! Văn Cẩm!"
Thiên Văn Cẩm muốn vào, lại bị tiếp sinh bà bà chặn bên ngoài, đành kiễng chân nhìn thử vào trong, sốt ruột đến xoắn xuýt tay áo.
"Làm sao lâu như vậy vẫn chưa sinh?"
"Linh đế không cần gấp, cũng không phải lần đầu linh hậu sinh con mà."
"Nhưng nàng đây là lần đầu mang thai hơn hai vạn năm năm a!" Thiên Văn Cẩm liếc nhìn Tư Mệnh, nói: "Ngươi nếu có thê tử đang cực khổ sinh con đi nhất định sẽ biết!"
Tư Mệnh bất mãn nhăn mặt: "Linh đế, ngài đừng có chọc vào nỗi đau của ta!"
Hắn chính là chưa có thê tử đó!!! Sống hơn mười vạn năm còn chưa có thê tử đó!!!
"Không nói ngươi nữa, buồn chán!"
Thiên Văn Cẩm xoắn xuýt đứng ở bên ngoài, trên trán rịn mồ hôi, lưng áo cũng ướt đẫm, mất đi dáng vẻ ung dung tiêu sái thường ngày của một linh đế.
Không biết qua bao lâu, trên trời đột nhiên xuất hiện một vùng sáng, lan ra xung quanh, từng đợt gió lạnh thổi hắt vào bốn phía lầu gác, vang lên âm thanh u u. Tuyết nặng nề buông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chu-sa-nhat-ban-cong-tu/975377/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.