"Ta thật sự là chữa không được!"
Cô Quang buồn bực nói, trong tay vẫn còn ôm một bọc vải, là tiểu oa Cô Chúc đang kháng nghị oa oa kêu khóc.
"Thượng thần, cầu ngươi giúp đỡ trữ quân."
"Các ngươi là nói đến trữ quân nào?" Cô Quang ôm Cô Chúc đi qua đi lại, nói: "Mắt của trữ quân Phượng tộc chữa không được, mạng của trữ quân Lang tộc không cứu được, ta nói như vậy còn không chịu hiểu?"
Tế Anh yếu ớt hỏi: "Không cách nào cứu được sao?"
"Ta nói mắt của trữ quân Phượng tộc có thể dùng đất sét thay thế đó." Cô Quang dỗ dành hài tử đang khóc nháo trong lòng mình, nói: "Sử dụng được vài tháng thì lấy đất sét khác thế vào, thế nào?"
"Ngài đừng có đùa giỡn nữa!"
"Ta không có đùa giỡn!" Cô Quang nói lớn: "Căn bản là trữ quân Phượng tộc không có mắt, cũng không có tai, ngay cả giọng nói cũng không có nữa kìa. Nếu không phải linh hậu đánh đổi linh lực của mình thì căn bản trữ quân Phượng tộc là một đứa trẻ vừa câm vừa điếc vừa mù đó!"
"Nhưng..."
Diêm Cư đánh gãy lời Tế Anh, nói: "Cô Quang thượng thần, ngài nhất định có cách cứu Úc Khuynh Tư đúng không?"
"Có thì cũng có, chỉ là không phải ai cũng làm được." Cô Quang chậm chạp nói: "Đổi mười vạn năm linh lực cùng một phần nguyên thần luyện thành đan dược, sau đó cho nàng uống, dù nàng có vỡ hết nguyên thần hay thậm chí sắp tan thành tro bụi vẫn sống được."
"Mười vạn năm linh lực?" Diêm Cư hoảng sợ nói: "Thiên địa này làm gì có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chu-sa-nhat-ban-cong-tu/975396/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.