Chương 79:
Chu Sa rút tay lại, Chu Tú Mẫn không chịu, nắm càng chặt hơn, giọng nói hung hăng hỏi lại một lần: "Đây là gì?"
Chu Sa lộ ra biểu cảm trốn tránh, "Không có gì!"
Chu Tú Mẫn muốn điên rồi, cái này gọi là không có gì? Vậy rốt cuộc "thế nào" mới gọi là "có gì?" Cổ tay đứt lìa sao? Nếu không phải người này là Chu Sa, nếu người này là người khác, chắc chắn cô ấy sẽ cho rằng người đó tự ngược đãi bản thân, ai cũng sẽ cho rằng như vậy thôi. Cô ấy từng gặp kiểu người thích ngược đãi bản thân này, như thể chuyện ngược đãi ấy là niềm vui của bản thân. Khi cô ấy học cấp Ba, trong lớp có một bạn học nữ cũng như thế, hễ không vui là dùng dao dọc giấy tự làm bản thân bị thương, trên cổ tay dày đặc những vết cắt, một vết lại chồng lên một vết, người bình thường nhìn thấy cổ tay của cô nàng đều cảm thấy sợ hãi, chỉ có những người giống như cô nàng mới cảm thấy điều đó thật ngầu. Nhưng Chu Sa không phải là người như thế, cô không yêu bản thân cũng sẽ không làm chuyện như vậy, cô ấy nhất định phải hỏi cho rõ: "Cậu đừng nói dối quanh co, đây rốt cuộc là gì?"
"Tú Mẫn... mình..." Chu Sa nhìn cô ấy sắp nổi giận, không dám lên tiếng giải thích, lẩm bẩm: "Mình... mình..."
Chu Tú Mẫn bị thái độ ngập ngừng giấu giếm của cô chọc tức, "Nói!"
"Không... có gì!"
"Cậu con mẹ nó có nói không? Cậu con mẹ nó có bệnh à, tính cắt cổ tay tự ngược
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chu-sa-nhiem/1824854/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.