Từng hồi âm thanh rúng động, vang lên lại vang lên, phải nói ai ai cũng có thể cảm nhận được tiếp đến sự kiện là kinh khủng cỡ nào.
Hắc Ám Chi Môn bật mở, từ bên trong một đám khói đen bay ra, bao quát khắp không gian này thu vào, không chỗ nào không có khói, Lưu Phàm cũng có thể cảm nhận rõ một chút ngộp thở.
-Rùng rùng rùng !!!!- Hắc Ám Chi Môn từ từ chui xuống đất, dù chỉ là bóng mờ hình ảnh nhưng vẫn là đoán định được.
Khói đen dần phai đi, gió lung lay, khắp trời cánh hoa bay, có chút để Lưu Phàm trên mặt là cực điểm mộng, không hiểu vì sao lại thành như đám cưới một dạng sự tình thế này, hơn nữa đây là Ma Linh, là ma vật đáng sợ, cớ sao xung quanh có chút nên thơ ??
“ Khụ khụ, chủ nhân, có vẻ như màn xuất hiện của ta làm ngài kinh động...” Một âm thanh vang lên trong đám khói mờ.
Nghe như giọng một đứa trẻ, không tài nào phân rõ được giới tính.
“ Có chút thực sự kinh động...” Lưu Phàm gật nhẹ đầu.
“ Ừm, ta mẫu hậu chính là ngàn năm yêu hồ bị phong ấn, thai nghén đi ra ta đây là cuối cùng truyền thừa lực lượng, dĩ nhiên nói đến là phải hoành tráng !!” Ngữ điệu ấy một lần nữa vang lên.
Lưu Phàm nhíu lông mày, tên thuộc hạ này có vẻ thích khoe...
“ Xưng ta cái danh !!” Lưu Phàm cố cao giọng.
“ Tử Ly !” Tử Ly từ chưa tan đám khói hô lên.
Lưu Phàm gật nhẹ đầu, nhìn phía trước, thi triển đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chu-thach-su/208352/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.