Kiếp trước, sau khi ta bị chỉ hôn cho Tấn Vương, Thái tử không hiểu sao cũng không cưới Chu Phấn Nhi, thậm chí còn không qua lại thân thiết với nàng ta. Tình cảm của Thái tử đối với Chu Phấn Nhi vô cùng nhạt nhẽo.
Ta đã quá mệt mỏi khi phải sống dưới cái bóng của Chu Phấn Nhi, tuyệt đối sẽ không tái giá cho Tấn Vương. Dù biết Thái tử sẽ thất bại, sẽ chết, ta vẫn nguyện chọn hắn.
"Hoàng hậu nương nương, dân nữ mạo muội muốn thêu một bức "Lục Trận Đồ", dâng lên làm quà mừng thọ của ngài. Cúi xin nương nương ban cho dân nữ cơ hội." Ta lập tức quỳ xuống dập đầu.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Hoàng hậu xuất thân từ dòng dõi tướng quân, vốn rất yêu thích "Lục Trận Đồ".
Nghe vậy, đôi mắt nàng sáng lên: "Ngươi còn nhỏ tuổi, đừng nên ăn nói hàm hồ."
"Nếu trong ba tháng không thể hoàn thành, xin nghe theo nương nương định đoạt." Ta lại dập đầu.
Hoàng hậu gật đầu đồng ý.
Nàng ban cho ta một gian thiên điện trong cung Thấm Dương, lại sai thêm hai tú nương đến giúp đỡ. Ta muốn thêu một bức bình phong "Lục Trận Đồ".
Các nữ quan trong cung Thấm Dương, sau lưng lại xì xào bàn tán, khen ta: "Vị Chu tiểu thư này thật cao thượng, không chịu gả cho Tấn Vương, cũng không muốn vào cửa Thái tử."
Đâu phải vậy.
Cô độc cả đời, chẳng qua chỉ là con cá nằm trên thớt, mặc người định đoạt. Ta muốn nương tựa vào hoàng gia, không phải làm một tú nương tầm thường, mà là trở thành con dâu của Hoàng hậu.
Ta xưa nay không hề thanh cao.
Thứ ta muốn, là quyền lực.
2
Ba tháng sống ở cung Thấm Dương, thời gian thấm thoát thoi đưa.
Tấn Vương tránh ta như tránh tà, mỗi lần đến thỉnh an, đều vội vã rời đi.
Ngược lại, Thái tử lại hai lần đến thiên điện thăm ta thêu thùa.
"Mắt có mỏi không?" Hắn hỏi ta.
Ta khẽ gật đầu: "Có chút."
"Đừng quá nóng vội." Hắn lại nói.
Ta cúi đầu tạ ơn.
Lại có một lần, anh đào đầu mùa vừa mới tiến cung, hắn dâng lên để Hoàng hậu nương nương nếm thử.
Còn nói: "Phần này, ban cho Chu tiểu thư."
Hoàng hậu tỏ vẻ kinh ngạc.
Trong lòng nàng vốn đã có sẵn người được chọn làm Thái tử phi, dĩ nhiên không phải ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng sau ba tháng chung sống, nhất cử nhất động của ta đều khiến Hoàng hậu kinh hỉ; còn Thái tử vốn là một kẻ khô khan, Đông cung một Trắc phi, hai Mỹ nhân, đến giờ vẫn chưa ai có thai, vậy mà hắn lại đối xử với ta bằng một con mắt khác.
Ánh mắt Hoàng hậu nhìn ta, càng thêm thận trọng.
Xem ra, nàng đang cân nhắc ta.
Ba tháng sau, bức "Lục Trận Đồ" đã thêu xong. Một mặt là cảnh vạn mã phi nước đại, khí thế hùng tráng; mặt khác lại là phong cảnh Giang Nam với khói sóng mờ ảo, ruộng đồng xanh ngát, gạch xanh ngói đen, liễu rủ hoa bay.
Đừng nói Hoàng hậu, ngay cả hoàng đế, Thái tử cùng Tấn Vương khi chiêm ngưỡng bức bình phong này, cũng không khỏi kinh thán không thôi.
"Nếu không tận mắt chứng kiến, thần thiếp cũng không dám tin bức tranh này được thêu tỉ mỉ từng đường kim mũi chỉ." Hoàng hậu cảm khái với hoàng đế.
Nàng vô cùng xúc động, khóe mắt rưng rưng.
"Ngoài thêu thùa ra, ngươi còn biết làm gì khác không?" Hoàng đế hỏi ta.
Những thứ ta biết, nhiều vô kể.
Nhưng ta không cần thiết phải bộc lộ ra.
Ta chỉ quỳ ngay ngắn, cung kính đáp: "Dân nữ ngày thường chỉ đọc vài quyển sách nhàn, ngoài ra không biết gì hơn."
Giọng điệu vô cùng khiêm nhường.
Hoàng đế hài lòng gật đầu.
Tấn Vương tỏ vẻ kinh ngạc, dường như có điều muốn nói, nhưng lại thôi.
Thái tử nhìn ta với ánh mắt đầy mong đợi, thậm chí còn nhìn ta chăm chú trước mặt cả Đế Hậu.
Khi trở về phủ Lại bộ Thượng thư, phụ thân, kế mẫu và Chu Phấn Nhi đều vô cùng kinh ngạc.
"Ngươi... ngươi vậy mà còn sống trở về?" Chu Phấn Nhi thất thanh.
Nàng ta vốn là người khôn khéo, giỏi che giấu cảm xúc.
Có lẽ vì nàng chưa từng coi ta là một con người, nên trước mặt ta mới buông lời thẳng thắn như vậy.
Bọn họ cho rằng, ta chắc chắn sẽ bị Hoàng hậu đánh chết.
"Ta vẫn còn sống, khiến muội thất vọng rồi." Ta nhàn nhạt đáp.
Ta không những còn sống trở về, mà chẳng bao lâu sau còn được ban hôn cho Thái tử.
Thánh chỉ vừa ban xuống, cả phủ đều chấn động.
Hải Đường, nha hoàn tâm phúc của ta lén nghe được, Chu Phấn Nhi khóc đến ngất lịm: "Ta đã liều mạng tìm hiểu sở thích của Thái tử, nếu không có Tấn Vương phá đám, suýt chút nữa đã thành công. Ai ngờ, lại dâng áo cưới cho ả."
Kế mẫu an ủi nàng ta: "Không sao, ả ta sẽ không làm Thái tử phi được đâu. Cứ để ả ta bẽ mặt trước triều thần, Hoàng gia sẽ đổi người khác thôi."
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.