Lâm Khê cúi xuống kiểm tra, chân trái gãy xương, n.g.ự.c bầm tụ máu.
Cô ấn vào một huyệt vị, ông nội lập tức cảm thấy khá hơn nhiều, vội vã cảm ơn, "Cảm ơn, cảm ơn cô."
"Không cần cảm ơn." Lâm Khê ấn vào chân trái của ông, "Nắn xương có chút đau, ông cố chịu nhé."
"Ây ây..." Ông nội ngẩn ra, xương lệch được nắn lại, không hề đau chút nào.
Cô gái này chính là ân nhân lớn của ông và Ưu Ưu.
Ông cụ định quỳ xuống dập đầu cảm tạ, nhưng Lâm Khê đỡ ông dậy, "Chuyện nhỏ thôi, không cần cảm ơn."
Cô lấy ra một lá bùa màu vàng, "Sương mù trên núi dày quá, ông cầm lá bùa này, nó sẽ đưa ông và Ưu Ưu xuống núi, về nhà nhớ phơi nắng nhiều vào."
Ông cụ cẩn thận nhận lấy, cúi người thật sâu, "Cảm ơn cô, nhà tôi nghèo, không có gì để tặng, chỉ có hai giỏ thảo dược thôi, đại ân đại đức của cô thật không biết lấy gì đền đáp."
Lâm Khê chọn đại một bó rau đắng, "Trao đổi ngang giá, tôi cần cái này để chữa bệnh, ông và Ưu Ưu mau xuống núi đi."
Ông cụ nước mắt rưng rưng, lại cảm ơn lần nữa, "Cảm ơn cô."
Ông đưa tay già nua ra, "Ưu Ưu, chúng ta đi thôi."
Ưu Ưu nắm lấy tay ông, ánh mắt vẫn không rời khỏi bóng dáng kia, cậu mở miệng, bạo dạn hỏi, "Tiên nữ ơi, chị tên gì?"
Lâm Khê vẫy tay, "Lâm Khê."
"Ưu Ưu, tạm biệt."
"Tiên nữ ơi, tạm biệt."
Ưu Ưu sẽ không bao giờ quên cái tên này, cậu tự nhủ với lòng mình.
Nhanh lớn lên,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chu-tich-phu-nhan-lai-bay-sap-boi-roi/2718372/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.