Thanh Ô đập cửa sắt điên cuồng: “Đừng mà, hu hu hu.”
Cả cuộc đời ngắn ngủi, ba tuổi biết chữ, năm tuổi học phong thủy, mười tuổi bày trận pháp, mười tám tuổi gia nhập tổ chức, mười chín tuổi làm phó thủ lĩnh.
Chưa đến hai mươi tuổi đã vào tù.
Thích Không hại gã thảm quá!
Cuộc đời người khác lên voi xuống chó, còn gã trực tiếp rớt xuống địa ngục, ít nhất đi trước ba kiếp.
Thanh Ô nhìn bầy quỷ đông nghịt, ngay cả sức để tự tử cũng không còn.
Tự tử c.h.ế.t rồi hóa thành quỷ, linh hồn vẫn ở đây!
Cứu mạng với, ai đó cứu ta với?
Thanh Ô tuyệt vọng, ngẩng đầu nhìn địa ngục ở góc bốn mươi lăm độ: “Nước mắt trong song sắt, nhà của ta…”
Thôi Ngọc rời khỏi tầng mười tám địa ngục, đi về phía Diêm Vương Điện.
Cửa lớn trước điện đóng kín, trên bậc thang nở đầy hoa bỉ ngạn, đã lâu không ai tới.
Hơi thở quen thuộc vẫn không có ở đây, hắn vẫn chưa trở lại.
Thôi Ngọc đứng trước cửa, vai run rẩy, nước mắt dưới mặt nạ ác quỷ làm ướt khuôn mặt.
Y lẩm bẩm với cánh cửa lạnh lẽo: “Ta nhìn thấy rồi, cô ấy chính là người mà ngươi tìm kiếm suốt mấy ngàn năm.”
“Chúc mừng ngươi, nguyện vọng của ngươi đã thành hiện thực.”
“Tại sao vẫn chưa quay về? Lúc trước không nên đồng ý tạm quản lý địa phủ thay ngươi, một quản là năm trăm năm, mệt c.h.ế.t ta rồi...”
…
Đế Cảnh Viên.
Lâm Khê nằm trên giường ngẩn ngơ, suy nghĩ về tình hình hiện tại.
Dường như đã sắp thu thập đủ chín mảnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chu-tich-phu-nhan-lai-bay-sap-boi-roi/2718553/chuong-388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.