Giang Chính Uyên ngã xuống đất, ánh mắt dần trở nên mơ hồ.
Hình ảnh người phụ nữ này chồng lên đứa bé gái năm xưa.
Không thể nào!
Hai mươi năm trước, có một ngày, bố ông ấy nói rằng nó đã chết, cấm cả nhà nhắc đến chuyện này.
Lời bố không thể sai.
Giang Chính Uyên ôm đầu, liên tục lùi về sau: “Cô rốt cuộc là ai? Cô thật sự chưa chết!”
Lâm Khê nhàn nhạt đáp: “Ồ, làm ông thất vọng rồi.”
Giang Chính Uyên bò dậy, loạng choạng chạy ra cửa: “Tìm bố, báo cho bố…”
Hứa Ngôn Thừa chặn ở cửa: “Không có lệnh của Giang tổng, ông không thể rời đi, mong ông hợp tác.”
“Một trợ lý mà cũng dám cản tôi!”
Giang Chính Uyên giơ tay định tát xuống.
Tay phải của ông ấy đột nhiên bị ai đó giữ chặt, đứa con trai cả từng là niềm tự hào giờ đây đang lạnh lùng nhìn ông ấy.
Giang Chính Uyên tức giận đến phát điên: “Một lũ lớn đầu cả rồi, không đứa nào nghe lời. Tôi là bố của các người!”
Giang Đình mặt không biểu cảm: “Bố đừng quên.”
Hứa Ngôn Thừa bổ sung: “Giang tổng là người thừa kế do ông cụ chỉ định, ông không có tư cách quản lý anh ấy.”
Giang Chính Uyên giận đến mức gầm lên một tiếng, nhưng lại ngoan ngoãn bỏ tay xuống, dựa vào tường thở dốc.
Đứa con trai mà chính tay ông ấy nuôi lớn đã mạnh hơn ông gấp trăm lần, không chỉ khiến các anh em kiêng dè mà còn cướp mất quyền lên tiếng của ông.
Ông ấy đã không còn khả năng quản lý gia đình này.
Đứa con trai cả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chu-tich-phu-nhan-lai-bay-sap-boi-roi/2718559/chuong-394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.