Nhìn theo xe Tiêu Nhất Mặc hướng vào chỗ rẽ, lúc này Ưng Tử mới đi vào trong tiểu khu.
Về đến nhà đẩy cửa thấy Ưng Khải và Trình Vân Nhã đều ở trong phòng, một người đan áo len, ở Tế An mùa đông ẩm lạnh, Ưng Khải đang thiếu một chiếc áo len cashmere. Một chiếc áo tốt bên ngoài cũng phải 2 nghìn đến 3 nghìn tệ, nên Trình Vân Nhã liền mua sợi len carhmere tự mình đan một chiếc, còn người còn lại cầm trên tay văn kiện, bút điểm trên đó vài dòng, không biết đang nghiên cứu cái gì.
Vừa thấy con gái bảo bối trở về, Trình Vân Nhã lập tức buông đồ trong tay đứng dậy: ""Cuối cùng đã về rồi, dạo này trong trường bận gì sao, cả người cũng không thấy.""
Ưng Khải ở bên vui cười hớn hở nói: ""Bà già rồi tất nhiên không biết, Tiểu Tử ở trường bận là đúng rồi, con gái chúng là người có tài lại nổi tiếng, có người theo đuổi rồi có phải không?""
Trình Vân Nhã bực mình: ""Cái gì mà bà già! Tôi già như vậy sao? Ông mới là ông già thì có!""
Ưng Khải rụt rụt cổ, bày ra khuôn mặt tươi cười: ""Được được được, tôi sai rồi, bà không già, bà trong lòng tôi vĩnh viễn là 18 tuổi.""
Trình Vân Nhã lúc này mới vui vẻ, rạo rực hỏi Ưng Tử: ""Thật sư có bạn trai? Có mang về cho ba mẹ nhìn một cái.""
""Sao có thể,"" Ưng Tử vội vàng biện bạch, đưa đoàn hợp xướng là bia chắn, ""Là tiết mục chuẩn bị cho kỷ niệm thành lập trường, con ở đoàn tập luyện.""
Vừa nghe xong, biểu tình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chu-tieu-luc-nao-cung-tuc-gian/898696/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.