Ưng Khải và Trình Vân Nhã mua đồ trở về, tay mỗi người xách theo túi lớn túi nhỏ.
Mặt Ưng Tử đỏ bừng, lo lắng không dám động đậy, may mà quay lưng ra cửa, nên họ không nhìn thấy manh mối gì.
Rất nhanh, trong phòng bếp có tiếng âm thanh xào rau, do cửa không kín gió nên mùi khói dầu lan ra phòng khách, quyện với mùi gừng, hành, tỏi, trước đây Tiêu Nhất Mặc chưa bao giờ ngửi thấy mùi như vậy, mũi anh ngứa ngáy, hắt hơi một cái.
"Anh khó chịu phải không?" Ưng Tử hơi xấu hổ, "Chúng ta có nên ra ngoài tiểu khu dạo chút không, chờ nấu đồ xong thì về sau nhé?"
"Không sao," để tỏ ra mình không quan tâm, Tiêu Nhất Mặc đứng dậy đi đến cửa phòng bếp, liếc nhìn thì thấy Ưng Khải cũng đang đeo tạp dề ngồi trong, nghe Trình Vân Nhã chỉ dẫn, ông ấy lúc thì rửa một nắm hành lá, lúc lại đưa một đôi đũa, rồi lại đứng sau bóp vai cho Trình Vân Nhã... Một cảm giác ấm áp và ngọt ngào tự nhiên toát ra từ hai vợ chồng, gần như tràn ngập trong căn bếp.
Tiêu Nhất Mặc xuất thần.
Trong Tiêu gia hầu như chưa từng có một cặp vợ chồng như thế này, có người hầu, có đầu bếp, vợ không cần lo chuyện vặt vãnh, người chồng suốt ngày bận rộn với công việc xã giao, không rảnh rỗi, cũng không có thời gian rảnh mà vào bếp để tìm vợ để thân thiết.
Không, nói chính xác trước kia từng có.
Từ rất lâu hồi trước Tôn Đàm không tiếp xúc với giới giải trí, đôi lúc bà cùng Tiêu Ninh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chu-tieu-luc-nao-cung-tuc-gian/898828/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.