Lỗ tai của cô rất nhạy cảm, mỗi khi anh thở, nói chuyện, thậm chí là dùng lưỡi liếm hoặc hôn thì nó luôn khiến cho cô cảm thấy run rẩy không tự chủ.
Cô làm theo lời của anh nói, tay hơi run run bưng ly rượu vang lên nhấp một miếng, hương vị của rượu vang tràn đầy chóp mũi. Lần đầu tiên Lâm Trinh Lan uống thứ rượu vang này cảm thấy hương vị của nó thật tệ, khi đó cô còn nghĩ uống nước ép nho còn ngon hơn, nh ng kh ng hiểu tại sao người ta lại phải lấy nho tươi để lên men làm thành rượu vang chứ? Nhưng khi đã uống quen thì cô cũng đã bắt đầu biết thưởng thức rượu vang rồi.
Lâm Trinh Lan đang hưởng thụ vị ngọt của rượu vang th đột nhiên bàn tay của Thường Trữ Viễn thăm dò vào bên trong chiếc quần lót nho nhỏ của cô, khiến cô bất ngờ cùng hoảng hốt thiếu chút nữa là làm rơi cái ly, thật may anh kịp thời đưa tay chụp lấy chứ không thì cái ly cũng đã rơi xuống nền.
“Cái ly đẹp như vậy sao em lại không giữ cẩn thận vậy chứ?” Một tay của anh đem cái ly đặt vào tay của cô, muốn cô dùng đôi tay đang run rẩy của cô để cầm lấy, giọng điệu cực kỳ vô tội, một tay khác của anh vẫn không ngừng do thám bên trong cái quần nhỏ của cô, đầu ngón tay thô bạo vòng quanh nơi thâm cung.
“Đừng làm như vậy, đừng mà.” Toàn thân Lâm Trinh Lan không ngừng run rẩy, hai tay cô đang cầm ly rượu không ngừng run rẩy, hai chân cô bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chua-du/573596/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.