Ta mở mắt, mí mắt vẫn còn nặng trịch. Đến lúc ta trở mình mới chợt nhận ra có chỗ nào đó không đúng, ngay lập tức ngồi bật dậy.
Mấy ngày nay không được nghỉ ngơi, cộng thêm ba ngày máu, đêm qua lại không được ngủ một giấc hẳn hoi. Kể cả thân mình có làm bằng sắt đi nữa cũng không thể chịu đựng nổi. Vậy nên bây giờ chỉ cần động người một cái liền cảm thấy chóng mặt.
Ta dựa về sau nhìn thoáng qua bốn phía. Có lẽ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, đầu óc mê man mơ hồ, chỉ nhìn thấy phía trước có bóng người đang đứng trước bàn. Người nọ đưa lưng về phía ta, dáng người cao ngất ngưởng, trong tay cầm cây bút không biết đang viết cái gì.
Bóng hình ấy như chồng chéo với khung khảnh của một buổi sớm trước đại chiến, lại như ở trong giấc mộng thật dài của ta. Trong mộng cát vàng xương trắng, thổi tung lá cờ bay phấp phới trong gió chiều.
Ta mở miệng gọi một tiếng: “Hạ Thịnh”
Phía trước vang lên một tiếng “Rắc” giòn tan. Người nọ nghiêng mặt qua, một đôi mắt hoa đào không có cảm xúc lạnh nhạt nhìn ta.
Hắn đưa tay chỉ hai mảnh bút đã bị bẻ gãy kéo dài giọng: “Bút của ngươi không bền lắm, mới dùng chút sức mà đã gãy rồi”
Ta ngượng ngùng, hơi mỉm cười đáp lời: “Trời lạnh, cán bút giòn một chút âu cũng là chuyện thường tình”
Nhìn thấy thái tử ta thanh tỉnh hơn rất nhiều, nhớ lại mấy chuyện đêm qua bỗng thấy kinh ngạc, sao ta lại nằm trên giường thế này. Thế nhưng nỗi kinh ngạc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chua-toi-ngay-ve/508135/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.