Mạc Dịch quay đầu nhìn ra sau lưng theo bản năng.
Cánh cửa gỗ phủ đầy bụi bặm đóng kín như bưng, đính chặt vào phần khung gồ ghề méo mó, dưới mấy con chữ xiêu vẹo là tầng tầng lớp lớp dấu tay máu bé nhỏ chồng chất lên nhau, tạo nên cảnh tượng ghê rợn trên ván cửa dơ bẩn nhòe nhoẹt.
Không biết có phải anh tưởng tượng ra không, nhưng Mạc Dịch cảm giác số lượng bàn tay dường như… nhiều hơn so với lúc trước.
Anh hít sâu một hơi, xua tan dự cảm chẳng lành trong đầu mình đi, rồi cúi người cầm cuộn giấy kia lên.
Xúc cảm nơi đầu ngón tay khá thô ráp và cũ kỹ, không ngờ chất liệu còn khá dày dặn.
Mạc Dịch mím môi rũ mở tờ giấy.
Bụi bặm nháy mắt rũ tung ra, nhẹ nhàng bay lượn dưới ánh đèn tường hôn ám khiến tầm mắt anh mông lung.
Mạc Dịch bị sặc ho khẽ vài tiếng, huơ huơ tay xua tan tro bụi rồi tập trung nhìn xuống tờ giấy, bất ngờ khi nhận ra đây là một tấm ảnh.
Một tấm ảnh chụp tập thể.
Toàn bộ đã nhăn nhúm, ẩm mốc loang lổ. Điểm nổi bật nhất là rất nhiều chấm nhỏ màu nâu bất quy tắc dính trên mặt ảnh, tựa như bị phun tung toé lên vậy.
Mạc Dịch sửng sốt, vội vàng nhìn về góc dưới cùng bên phải. Quả nhiên nơi đó thiếu mất một miếng.
Trái tim đập rộn lên khiến Mạc Dịch không khỏi nín thở trong vô thức.
Anh biết đây là tấm ảnh ở đâu rồi.
Nó vốn dĩ được lồng trong chiếc khung dưới tầng hầm, sau trận tàn sát thì bị người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuc-mung-ngai-thoat-chet-thanh-cong/1472498/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.