Lạc Thanh Chu đứng cũng không được, lui cũng không xong, đành phải mặt dạn mày dày, cúi đầu cung kính nói:
- Nhạc mẫu đại nhân hôm nay nhìn khác biệt ngày trước, Thanh Chu thấy một lần, không khỏi nhớ tới một câu ghi trên sách.
- Hừm?
Tống Như Nguyệt quay mặt chỗ khác, liếc xéo hắn, hừ lạnh nói:
- Lời gì? Nói thẳng! Đừng thừa nước đục thả câu!
Tần Vi Mặc cũng ngưng thần lắng nghe.
Lạc Thanh Chu cúi đầu thì thầm:
- Kỳ hình dã, Phiên nhược kinh hồng, Uyển nhược du long. Vinh diệu thu cúc,
Hoa mậu xuân tùng. Phảng phất hề nhược khinh vân chi tế nguyệt, Phiêu diêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết. Viễn nhi vọng chi, hạo nhược thái dương thăng triêu hà, Bách nhi sát chi, chước nhược phù dung xuất lục ba. Nùng tiêm đắc trung, Tu đoản hợp độ. Khiên nhược tước thành, Yêu như thúc tố. Duyên cảnh tú hạng, Hạo chất trình lộ. Phương trạch vô gia, Duyên hoa phất ngự.
Vân kế nga nga, Tu my liên quyên. Chu thần ngoại lãng, Hạo xỉ nội tiên. Minh mâu thiện lãi, Yếp phụ thừa quyền. Khôi tư diễm dật, Nghi tĩnh thể nhàn. Nhu tình xước thái, Mị ư ngữ ngôn.... (*)
Tần Vi Mặc nghe xong, hai con ngươi không khỏi sáng lên, kinh hỉ nói:
- Tỷ phu, đoạn văn này là xem từ quyển sách nào?
Lạc Thanh Chu: - Quên....
Tần Vi Mặc: - ...
Lạc Thanh Chu đối mắt với nàng, nghe được lời trong lòng thiếu nữ này: 【 Quả nhiên lại là tỷ phu của mình làm ra? Tỷ phu tài hoa, tám đấu cũng không đủ hình dung... Thật sự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chue-te-vo-dich-hoa-tien-tuu/2782157/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.