“Mieo~~” Trong bóng đêm lộ ra một đôi mắt xanh lục âm u, từ trên cao nhìn xuống lập lòe sáng lên, Thẩm Triệt suýt nữa thì không đứng vững, Một tia chớp lóe lên, cậu mới nhìn rõ kia thật ra là một con mèo, một con mèo đen tuyền toàn thân, đang ngồi chồm hổm canh giữ bên ngoài cửa ban công.
Thẩm Triệt luôn luôn cảm thấy mèo đen rất ma huyễn, thế nhưng cũng không đến nỗi nghĩ rằng đây là do Tần Tu biến thành. Thẩm Triệt ngồi xuống ngoắc ngoắc ngón tay với con mèo. Mèo con chần chờ một lát sau cũng bước hai bước lại chỗ cậu, vươn móng vuốt nho nhỏ cào cào lòng bàn tay Thẩm Triệt. Thẩm Triệt cười gãi gãi lỗ tai mèo con. Mèo hoang bình thường có tính cảnh giác rất cao, con mèo này lại có vẻ như không hề sợ người.
“Sao mày lại chạy tới chỗ này vậy?” Thẩm Triệt vừa gãi gãi lưng mèo con, vừa hỏi.
Mèo con nhè nhẹ liếm ngón tay Thẩm Triệt, thi thoảng còn cắn một cái nhưng không cắn mạnh, như cũng biết tay cậu không phải làđồăn.
Thẩm Triệt chơi với mèo con một chút, nhưng chưa tìm thấy Tần Tu trong lòng cũng sốt ruột, vô tình liền lẩm bẩm nói với mèo con: “Đồng chí meo meo, nhóc có trông thấy một hoa khôi nào không? Người đó cao hơn anh, đẹp trai hơn anh, nhưng có thể không thân thiện được như anh, hơn nữa người đó …”
Nói đến đây Thẩm Triệt bỗng nhiên đứng bật dậy, mèo con lại “mieo~” một tiếng lùi về cạnh cửa ban công.
Thẩm Triệt nhìn chằm chằm cánh cửa ban công đang đóng chặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chung-cu-cua-cac-anh-de/1628365/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.