“CUT!”
Đạo diễn vung cánh tay. Mấy diễn viên cùng diễn vội vã quay sang Văn Bác nói vất vả, vất vả rồi. Văn Bác nhận chai nước từ tay người trợ lý, liếc mắt nhìn người thanh niên tuấn mỹ đang đứng ở một góc âm u, lẳng lặng nhìn sang bên này. Hừ, tiểu tử này mấy ngày nay làm sao vậy, không phải diễn cũng không đi ngủ thêm mà lại còn đến xem mình quay phim. Thế nào, muốn học hỏi kinh nghiệm từ tôi sao? Lúc Văn Bác cười lạnh quay đầu lại, bóng người tuấn dật vừa đứng dựa tường ban nãy đã rời đi tự lúc nào.
Cảnh diễn của Tần Tu là buổi tối, quay trong một căn nhà lớn kiểu cũ bỏ không trong ảnh thành*. Văn Bác rời phim trường thì mới bắt đầu quay cảnh này. Lúc hắn đi ngang qua căn nhà hoang quay phim kia, ngẩng đầu nhìn một cái về hướng ban công lầu ba, không khỏi dừng bước lại.
Cảnh này là Tần Tu diễn đối mặt với một diễn viên lão làng. Dưới bóng đêm chỉ nhìn thấy Tần Tu đặt hai tay trên gờ ban công phía sau, thân thủ nhẹ nhàng như gió. Từ dưới lầu chỗ này đương nhiên không nhìn thấy mặt diễn viên, nhưng có thể nghe thấy tiếng. Giống như cảnh tượng được miêu tả trong kịch bản, Lâm Trĩ chỉ dùng mấy câu nói đã khơi lên nỗi sợ hãi ẩn sâu trong lòng đối phương, giết người như vô hình. Nhưng… Văn Bác ngẩng đầu lại liếc mắt về hướng bóng lưng Tần Tu đang dựa vào lan can ngoài ban công, cứ cảm thấy cảnh trước mắt này có gì đó cổ quái, nhưng lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chung-cu-cua-cac-anh-de/209142/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.