Tối hôm ấy, Thẩm Triệt xách theo bao lớn bao nhỏ dọn sang phòng của Phương Viên. Lúc đi còn liếc nhìn Tần Tu đang khoanh gối ngồi trên giường học thuộc kịch bản: “Tôi đi nha.”
“Ừ.” Tần Tu đeo cặp kính gọng đen, cúi đầu dưới ánh đèn bàn, cũng không ngước nhìn lấy nửa cái.
Thẩm Triệt bước ra cửa, được một lát lại ló cái đầu xoăn xù vào, cười cười vươn tay qua cửa phòng lấy cái điện thoại để trên mặt tủ: “Tí thì quên cái này.” Lại nói với người đang ngồi trên giường. “Đi nha.”
Tần Tu dùng bút nhớ dòng đánh dấu lời thoại trong kịch bản, vẫn không ngẩng đầu lên.
Thẩm Triệt đợi mãi mà không thấy một ánh mắt thâm tình đáp lại, tâm tàn ý lạnh đóng cửa phòng, đi ra.
Nửa giờ sau.
Phương Viên ngần ngừ đứng trước cửa phòng thật lâu, vừa nghĩ đến việc chỉ cần đẩy cửa ra là có thể nhìn thấy người kia, trong lòng bàn tay đã mướt mồ hôi. Hít sâu một hơi, cẩn thận đẩy cửa đi vào, thấy trong chỉ phòng thắp một ngọn đèn bàn nhỏ, Phương Viên đi vào trong, bày ra gương mặt tươi cười đáng yêu nhất đang định chào hỏi, vừa nhấc mắt lại thấy Tần Tu đã nằm trên giường nghỉ ngơi tự lúc nào.
Đối phương mặc chiếc áo thun ngắn tay màu trắng, nghiêng người đưa lưng về phía cửa. Trái tim Phương Viên không hiểu sao bỗng dưng lại chùng xuống. Còn chưa tới chín giờ đã đi ngủ rồi sao? Tuy rằng trước khi ngủ còn để lại một bóng đèn bàn cho cậu nhưng Phương Viên không biết vì sao lại có cảm giác nặng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chung-cu-cua-cac-anh-de/209192/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.