" khục...khục...." Thiên Hàn đứng trên chiến hạm Tam Thập Tam Thiên Dực chiến hạm mà không ngừng ho khan.
" Thiên Hàn đệ không sao? " Băng Dao mà lo mà cất giọng hỏi, Thiên Hàn khàn khàn giọng nói
" Ta....ta không sao tiếp tục lái phi thuyền bay về Mẫu Tinh "
" Lão đại giọng cậu khàn quá " Lưu Phong lo lắng xoay nghế lại mà nói
Thiên Hàn cười cười " Chắc là đêm qua ngâm nước lạnh hơi lâu nên sinh ra khàn giọng như vậy? Ta không sao tiếp tục đi "
Nâm người kia biết rõ đã xảy ra chuyện làm gì có tên Hồn Sư thuộc tính Băng nào mà ngâm nước lạnh bị khàn giọng chứ nhưng chuyện này bọn họ không xen vào được a!
Mẫu Tinh, Thiên Không Thành!
" Lại đây " Hoắc Trạm Dực ngoắc tay vẫy gọi Thiên Hàn đi lại
Thiên Hàn chỉ cảm thấy chung quanh kim quang lóng lánh , tiếp theo trong nháy mắt , cảnh vật trước mắt đã phát sanh biến hóa.
Đây là một tòa đen kịt cung điện , chung quanh là một sợi trụ lớn , mơ hồ tản ra màu vàng ánh sáng chói lọi. Tại tận cùng bên trong nhất , có một trương bảo tọa , bảo tọa không lấy. Toàn bộ trong không gian đều vô hình có loại cảm giác áp bách.
Hoắc Trạm Dực tựu đứng ở trước mặt hắn cách đó không xa , đã ở nhìn xem mảnh không gian này , than nhẹ một tiếng , nói: "Lúc trước , gia gia của ngươi tựu là thông qua thần thức hình chiếu , lưu lại phân thân của mình lão Đường , truyền thụ ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chung-cuc-dau-la-the-he-moi/759040/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.