____________
Cả hai đắm chìm trong sự quấn quýt cuồng nhiệt, đôi tay vuốt v e, mò mẫm khắp nơi, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng r3n rỉ, r3n rỉ trong cổ họng.
Chuyện này tiếp tục cho đến khi Ôn Tần Khê trong lúc say mê m*t lấy môi Khước Nhiên Triết mà quên mất vết thương của người đàn ông, khiến Nguyên soái hơi nao núng rồi vội vàng khôi phục lại thái độ thường ngày như không có chuyện gì xảy ra.
Nguyên soái biết nếu Triệu Hiệp Thư nhớ lại vết thương của mình thì hoàng tử sẽ kết thúc cuộc ân ái của họ ngay lúc đó và do đó hắn nhanh chóng hồi phục nhưng đã quá muộn.
Ôn Tần Khê cảm giác được thân thể của Khước Nhiên Triết căng lên, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, nhớ lại vết thương của Khước Nhiên Triết.
Y cảm thấy thật ích kỷ khi thực hiện những h@m muốn của bản thân khi người đàn ông đó rõ ràng đang đau đớn.
“Chăm sóc anh trước đã.
” Ôn Tần Khê khàn giọng nói, cố gắng giải tỏa tâm trí mơ hồ của mình, nhưng Khước Nhiên Triết lại không ngoan ngoãn đưa mặt lại gần, đôi mắt đen mê đắm dán chặt vào đôi môi đỏ mọng của Triệu Hiệp Thư.
Chắc chắn hắn đang khao khát nhiều hơn hương vị ngọt ngào đó.
Một tay chống vào tường, tay kia vuốt v e cổ Triệu Hiệp Thư, hắn tiến lại gần để uống một liều thuốc khác như một con nghiện bị bỏ đói cả tuần.
Ôn Tần Khê cảm thấy tim mình lỡ nhịp khi bị nhìn như vậy.
Y chưa bao giờ thấy ai đó khao khát y như thế này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chung-cuu-ba-dao-tong-tai/752645/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.