Chúc An Sinh và Trì Trừng ngồi trên chuyến bay về Trung Quốc ngay sau khi nhận được cuộc gọi từ Phương Trọng Bình.
Trên không trung cao hơn chục nghìn mét, Chúc An Sinh mơ một giấc ngắn.
Trong mơ, bà nội cô xuất hiện với mái tóc hoa râm. Nhiều năm trôi qua, tóc bà đã sớm biến thành một màu trắng phơ. Thứ duy nhất không thay đổi ở bà chắc có lẽ là nụ cười thản nhiên luôn nở bên môi.
Khi đó, Chúc An Sinh mới đến nhà Phương Trọng Bình được một thời gian, vẫn luôn đắm chìm trong nỗi khổ đau do bố mẹ qua đời.
“Đứa bé này xinh quá! Sau này cháu ở lại đây với bà nhé?”
Bà nội hiền từ giang hai tay ra muốn ôm Chúc An Sinh, nhưng cô lại tóm lấy góc áo Phương Trọng Bình, né tránh ý tốt của bà.
Phương Trọng Bình định nói đôi câu giải thích với cô, cơ mà bà nội ở phía trước mỉm cười xua tay.
“Mẹ hiểu mà.”
Bà nội nhìn Chúc An Sinh bằng ánh mắt tràn ngập thương tiếc.
“Tối nay bà nội làm món xương sườn ninh bắp ngô cho cháu ăn nhé? Chú Phương của cháu thích món canh sườn ninh bắp ngô của bà lắm.”
Chúc An Sinh không đáp, cứ trốn sau lưng Phương Trọng Bình, cảnh giác quan sát bà già ở kia.
Món canh sườn bà nội nấu ngon thật! Tối đó, Chúc An Sinh lặng lẽ uống sạch ba bát canh.
Hẳn Phương Trọng Bình muốn nhanh chóng xòa nhòa sự xa lạ giữa Chúc An Sinh và mẹ mình nên chủ động hỏi: “An Sinh, canh bà nội làm có ngon không?”
Ánh mắt Chúc An Sinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chung-kien-than-tham/87239/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.