Vì là cuối tuần nên sau khi ăn xong cả lớp lại ngồi bàn luận xem nên đi đâu chơi, có mấy đứa là người Hà Nội gốc nhưng cũng rất ít có dịp ra khỏi nhà. Sau một hồi tranh luận gay gắt, đám sinh viên trường Luật chúng tôi đã vận dụng hết tài biện luận của bản thân để bảo vệ ý kiến của mình, không ai nhường ai.
Lớp trưởng nhìn các bạn mất đoàn kết, nước mắt trào dâng mà gào:
- Ở đây tao là đại ca!
Mọi người đều bật cười, nhất tề gọi đại ca, đại ca bắt đầu giảng giải về từng nơi của Hà Nội. Tôi nằm ra bàn, buồn chán nghĩ ngợi.
Hà Nội chưa bao giờ cũ, nó thay đổi từng ngày, từng giờ. Thay đổi ấy có thể là nhìn thấy, cảm thấy hay chỉ là lòng thay đổi nên cảnh vật cũng đổi theo.
Từng ngọn gió, từng tiếng gọi, từng tiếng còi xe, Hà Nội nhộn nhịp sống động đến lạ.
Hoàng Thiên gõ nhẹ tay xuống bàn, nháy mắt với tôi rồi nhìn ra ngoài cửa như ra hiệu cho tôi cùng ra ngoài.
Những người khác vẫn say sưa trong trang truyện về thủ đô, hai người chúng tôi lại nhanh nhẹn cúi đầu trốn ra ngoài.
Nắng mùa thu chưa từng đẹp như thế.
Từng giọt nắng chảy xuôi vào lòng, cảm giác ấm nóng khiến trái tim nóng lên, chỉ muốn cùng người trước mặt nắm tay đi cả cuộc đời.
Hà Nội về chiều tấp nập. Những chiếc xe vội vã chạy đến nơi mà nó cần đến, tiếng người bán hàng rao những món ăn vặt lề đường, anh bước từng bước thật chậm, nghe tiếng thở của Hà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chung-ta-da-tung-yeu-nhau-nhu-the/417735/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.